Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1017: Trần Trường An, chúng ta làm giao dịch được không

Kiếm mang chém ra, càng đáng sợ đến tận cùng, dường như có thể xé bỏ vạn vật thiên địa, giống như sao chổi va chạm vào đại địa!
Hiển nhiên, mười tên sát thủ Thần Cảnh, đều muốn một kích giết chết!
Ngay khi Tử Nguyệt chuẩn bị ra tay hỗ trợ.
Lại thấy Trần Trường An chậm rãi nâng tay phải.
"Tách" một tiếng.
Búng tay một cái.
Phụt!
Phụt!! Phụt!!!
Mười tên sát thủ Thần Cảnh cường đại, không có một ai có thể ngăn cản lực lượng vô địch của Trần Trường An. Đột ngột, nổ thành từng đóa hoa máu, yêu dị, chói mắt, càng khiến người kinh tâm!
Lần này chết.
Tử Nguyệt trợn tròn mắt, đôi mắt màu tím kia, trừng rất lớn rất lớn, ngay cả cái miệng nhỏ cũng không khỏi há rộng tới mức như có thể nuốt vào một quả trứng gà.
Lợi hại như vậy sao???
Nhấc tay là đủ.
Mười tên sát thủ Thần Cảnh thực lực khủng bố cứ vậy chết thảm.
Thật đúng là, trong lúc nói cười, quân giặc hồn bay phách tán!
Đương nhiên, giết mười tên sát thủ Thần Cảnh này, lại mang đến một cơn sóng giá trị thần linh cho Trần Trường An, còn tuôn ra bốn bảo rương thần linh, cùng với lực lượng của [Truyền thừa thần chỉ).
Giơ tay một chiêu.
Giữa mười đóa hoa máu yêu dị chói mắt kia.
Mười cái nhẫn trữ vật bay ra, rơi vào trong tay Trần Trường An.
Xem xét một chút.
Vẻ mặt Trần Trường An ghét bỏ.
“Tốt xấu cũng là sát thủ, sao mà cả đám đều nghèo như vậy, thần hi nhiều nhất cũng mới mười mấy vạn cân, ít nhất, cũng chỉ mấy vạn cân, làm sát thủ, không phải đều rất giàu có sao?"
Bên cạnh, khuôn mặt nhỏ của Tử Nguyệt vẫn còn trong trạng thái Tử Nguyệt, nàng ta nghe thấy Trần Trường An ghét bỏ nói, không khỏi giải thích.
“Mỗi một Thần Cảnh đột phá vô cùng khó khăn, Thần Cảnh đi làm sát thủ, phần lớn đều không có lực tín ngưỡng ổn định để tu luyện, chỉ có thể dựa vào hấp thu thần hi để tu luyện, cho nên thần hi trên người cũng không nhiều rất bình thường"
Nghe thấy Tử Nguyệt giải thích.
Trần Trường An nhìn về phía nàng ra, nhìn nàng ta từ trên xuống dưới một lần.
Tử Nguyệt không khỏi có hơi sợ hãi, không khỏi lui về phía sau hai bước, đôi tay ôm ngực.
“Ngươi... Ngươi muốn làm sao?"
Trước đó, Tử Nguyệt căn bản không biết Trần Trường An rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Nhưng mà sau khi tới, nàng ta xem như đã thấy được chiến lực đáng sợ của Trần Trường An, quả thực là khiến người ta chấn động Không ngờ Trần Trường An mạnh như vậy, chỉ nhấc tay, búng tay một cái, mười sát thủ Thần Cảnh kia đã mất mạng!
Đây là lần đầu nàng ta nhìn thấy phương thức chiến đấu khác loại như vậy.
Quan trọng hơn là.
Tử Nguyệt căn bản không biết, Trần Trường An này, rốt cuộc sao làm được chuyện này!
Nhưng mà, Tử Nguyệt biết, giống như lúc vừa tới, Trần Trường An tát một cái đã chụp chết nàng ta.
Thực lực có thể nói là cường đại vô biên.
Nếu Trần Trường An muốn giết nàng ta, hoặc là muốn bức bách nàng ta làm bất cứ chuyện gì.
Nàng ta căn bản không phản kháng được.
Thậm chí dù mình tự sát, hắn cũng có thể khiến mình sống lại một lần nữa.
Nghĩ đến đây.
Tử Nguyệt không nhịn được mà nuốt nước miếng.
“Quấy rầy rồi, nhà ta còn có chút việc, ta đi trước.
Tử Nguyệt đột nhiên có hơi sợ hãi ở chung với Trần Trường An, quay đầu muốn chạy trốn.
Trần Trường An trợn trắng mắt liếc một cái.
Vừa rồi kêu ngươi đi, ngươi không đi, hiện tại không kêu ngươi đi, ngươi đi cái gì?
Sau đó lấy lực lượng lĩnh vực vô địch, trực tiếp trấn áp Tử Nguyệt tại chỗ, không thể động đậy.
Tử Nguyệt sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hoa dung thất sắc.
“Không cần, không cần, ta còn nhỏ."
Mặt Trần Trường An tối sầm, ngắt lời Tử Nguyệt.
“Ngươi đang miên man suy nghĩ cái gì??? Thần hi trên người của ngươi, trước khi đi, giao ra đây"
Tử Nguyệt đỏ mặt: “Ta cho rằng ngươi muốn...
Trần Trường An liếc nhìn tiểu loli dung mạo non nớt rồi lại tinh xảo xinh đẹp này.
“Ta coi ngươi là đứa bé lanh lợi, ngươi không hề có lực hấp dẫn với ta, thần hi, ta chỉ cần thần hi, trên người của ngươi có bao nhiêu, đều giao ra đây"
"Nếu ngươi là thế lực lớn xếp hạng hàng đầu trong tinh hệ Ngọc Hành, đương nhiên là một tiểu thư nhà giàu, thần hi trên người hẳn là không ít giống những sát thủ Thần Cảnh này chứ?"
“Nếu không lấy ra được thần hi, ta không ngại cầm tù ngươi ở tiên vực Cửu Châu trước, ngươi truyền tin tức cho gia tộc ngươi, để bọn họ mang tiền chuộc tới chuộc ngươi.
Biết Trần Trường An có ý đồ này, Tử Nguyệt hơi ngây ngốc.
Phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt nhỏ của nàng ta tức giận đến phồng lên, lộ ra răng nanh, hung ác nói.
“Ta mới không nghĩ vậy, ai kêu ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn ta."
Sau đó, Tử Nguyệt nghĩ tới cái gì, ánh mắt nàng ta sáng lên, lóe ánh sáng màu tím.
“Trần Trường An, nếu không chúng ta làm một giao dịch thì thế nào?"
“Giao dịch?"
Tử Nguyệt gật đầu "ừm ừm", mở miệng nói.
“Trần Trường An, có phải ngươi rất thiếu thần hi hay không, ta có thể cho ngươi rất nhiều rất nhiều, chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện, trong một tháng, đi giết Thái Tử long triều, dù ngươi muốn làm gì, ta và tỷ tỷ đều nhất định sẽ nỗ lực thỏa mãn ngươi"
1030 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận