Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 207: Có công tử chỉ điểm, cầm nghệ không đủ? (2)

Lời này vừa nói ra.
Có tu sĩ trong nhã các mở miệng, cất cao giọng nói.
“Cầm nghệ của Mị Nương sớm đã xuất thần nhập hóa, tiếng đàn êm tai, nói vậy trên phương diện tu hành cũng có chút thành tựu, sao có thể nói không đủ? Ta thấy đã vô cùng hoàn mỹ!”
Lại có tu sĩ áo xanh mở miệng, là một tu sĩ Kim Đan.
“Lời này có lý, tại hạ nghe vô số khúc, cũng chưa từng được nghe khúc nào êm tai như của Mị Nương.”
Trong Yên Vũ Các, vô số người tán đồng.
Nhìn một vòng xung quanh, cũng không có ai có thể chỉ ra cầm nghệ của Mị Nương không đủ.
Chuyện cười.
Dù sao Mị Nương cũng là Tiên Tôn trên thượng giới, nói đến cầm nghệ, càng liên quan đến đại đạo tiên thống mà nàng ta tu luyện.
Mọi người trong Yên Vũ Các có thể nghe Mị Nương đánh đàn, đó là cơ duyên của tạo hóa, chuyện may mắn của nhân sinh.
Dù ở đây có Hoành Kích tiên nhân, chỉ sợ cũng không thể chỉ ra chỉ Mị Nương cầm nghệ không đủ, huống hồ là những tu sĩ này.
Đối mặt với lời khen của mọi người, Mị Nương cười khẽ, lại hơi ngửa đầu, chớp mắt, nhìn về phía một gian nhã các trên lầu hai.
“Tiểu nữ cảm thấy ở đây có một người có thể chỉ điểm một chút chỗ còn chưa tốt trong cầm nghệ của ta.”
Mọi người Yên Vũ Các nghi hoặc, không khỏi nhìn lại theo ánh mắt Mị Nương.
Trần Trường An đang nhắm mắt hưởng thụ các cô nương hầu hạ, đột nhiên trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh.
Trong lòng nói thầm: “Luôn có điêu dân muốn hại trẫm, là ai muốn hại ta?”
Bên tai, truyền đến thanh âm yếu ớt của cô nương.
“Công tử…”
“Làm sao vậy?”
Trần Trường An mở mắt ra, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Chỉ thấy toàn bộ Yên Vũ Các, cơ hồ tất cả mọi người đang nhìn hắn.
Đặc biệt là ánh mắt những tu sĩ đó, tỏa hàn quang, giống như hận không thể ăn hắn.
Chỉ với tên tầm thường không có gì đặc sắc này, thậm chí còn không bằng tiểu bạch kiểm, sao có thể chỉ điểm cầm nghệ của Mị Nương không đủ.
Bọn họ không tin.
Thậm chí trong mắt bọn họ, Trần Trường An dám can đảm chỉ điểm, chính là khinh nhờn Mị Nương, phải giáo huấn tên nhóc này một trận.
Trần Trường An ho nhẹ hai tiếng, biểu tình trấn định, cũng không sợ, dò hỏi cô nương bên cạnh xảy ra cái gì.
Vừa rồi đang hưởng thụ các cô nương hầu hạ, bởi vậy cũng không nghe thấy Mị Nương nói.
“Công tử, Mị Nương đang nhìn người.”
“Nhìn ta?”
Trần Trường An ngẩn ra, sờ cằm, thầm nghĩ.
Ta cũng đã sử dụng “Đặc hiệu max điểm” tận lực khiến mình có vẻ tầm thường không có gì nổi bật, vô cùng khiêm tốn.
Chẳng lẽ còn không thể che giấu mị lực của bản công tử?
Mị Nương tuyệt sắc nho nhỏ, ngươi cũng thật nghịch ngợm, thật đúng là ánh mắt độc, tâm tư nhỏ như vậy cũng bị ngươi phát hiện.
Trong lòng Trần Trường An đắc ý.
Lại nghe cô nương bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Công tử, Mị Nương nói ngài có thể chỉ điểm chỗ không đủ trong cầm nghệ của nàng ấy, hy vọng ngài chỉ điểm một chút.”
Trần Trường An ngạc nhiên, xem ra mình hiểu sai rồi, cũng khó trách nhiều người nhìn hắn như vậy.
Tuy kiếp trước có xem qua cầm nghệ, nhưng nếu kêu Trần Trường An chỉ điểm cầm nghệ, hắn cũng không có năng lực kia.
Cười gượng một tiếng, cất cao giọng nói: “Mị Nương cầm nghệ cao siêu, tại hạ thật sự không có cái gì để chỉ điểm.”
Mị Nương lắc đầu.
“Lúc tiểu nữ đánh đàn, cũng nhìn ra công tử biểu lộ bất mãn, nói vậy, công tử tất nhiên có điều chưa vừa ý, còn mong công tử chỉ giáo.”
Trần Trường An cạn lời.
Hắn không có gì bất mãn, chỉ là nghe nhàm chán, không có hứng thú mà thôi.
Thấy Trần Trường An không nói lời nào.
Mị Nương nhoẻn miệng cười, con ngươi sáng lấp lánh, chậm rãi nhìn Trần Trường An chăm chú.
“Nếu công tử nguyện chỉ điểm cho tiểu nữ một chút, đêm nay công tử có thể chọn tiểu nữ qua đêm.”
Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên, Trần Trường An dường như nghe thấy thanh âm thở ngắn than dài và tan nát cõi lòng của vô số tu sĩ.
Trời ạ.
Mị Nương lại muốn chọn tên tầm thường không có gì đặc sắc này cùng qua đêm.
Mệt bọn họ nịnh bợ bao lâu.
Quả thật là nịnh bợ đến hai bàn tay trắng.
Lời Mị Nương nói qua đêm, Trần Trường An đương nhiên hiểu.
Mọi người đều là người trưởng thành mà.
Qua đêm đơn giản là lấy thân báo đáp.
Nhưng Trần Trường An cũng không phải là người như vậy.
Hắn thề, chỉ là ngủ đơn thuần mà thôi.
Tốt nhất một chút, chính là ôm hương ngọc ngủ.
Câu cửa miệng nói, dị quốc tha hương, hư không tịch mịch lạnh lẽo, nếu có thể có hương ngọc trong ngực, tất nhiên có thể an ủi tâm hồn bi thương nhiều năm của hắn.
Hơn nữa, hắn còn phải về Phi Tiên Sơn.
Cướp sự trong sạch của người ta, xong việc tiêu sái rới đi, không phải không khác gì cặn bã phụ lòng sao.
“Đánh Khắp Thiên Hạ Không Đối Thủ” đại danh đỉnh đỉnh cũng không phải là người như vậy.
Một khi truyền ra thì sẽ mất hết danh dự.
Không được, không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận