Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 259: Bạch Nguyệt, ngươi có nguyện ý làm đồ đệ của bổn tọa không?”

Thứ nhất, đó là đi chế tác một ít vật phẩm Đạo Vận.
Tuy rằng không biết vật phẩm Đạo Vận mà mình chế tạo ra rốt cuộc có phẩm chất gì
Đương nhiên, hắn càng hy vọng vật phẩm Đạo Vận chế tạo ra là phẩm chất cực phẩm.
Thứ hai, đổi giá trị lĩnh vực, tiếp tục mở rộng phạm vi lĩnh vực vô địch.
Trần Trường An vừa động ý niệm, tiêu hao giá trị lĩnh vực.
Phạm vi lĩnh vực vô địch lại mở rộng thêm một bước.
Trong vô hình, lĩnh vực khuếch trương, ai cũng không nhận thấy được.
Sai khi hoàn toàn tiêu hao hết năm ngàn vạn giá trị lĩnh vực, lĩnh vực vô địch của Trần Trường An vô địch lĩnh vực đã bao trùm toàn bộ ba phần phạm vi Thập Vạn Đại Sơn.
“Thu phục, hy vọng tiên thạch mà Vô Danh và Mị Nương tới tiên vực mang về cũng đủ bao trùm bảy phần phạm vi còn lại của Thập Vạn Đại Sơn.”
Duỗi người, Trần Trường An bắt đầu chế tác vật phẩm Đạo Vận.
...
Vân Châu, núi cổ Thanh Đồng.
Trong địa cung thần bí kia, ba yêu Thác Bạt Dã, Hồng Y và cả Xà Tử Nghịch tiến vào địa cung đã một đoạn thời gian.
Trong khoảng thời gian này.
Hoàng Kim mãng tộc không ngừng phái người tiến vào địa cung tiến hành tìm kiếm tung tích ba yêu.
Nhưng những tộc nhân bị phái xuống địa cung đó không có ai đi ra.
Còn về ba yêu, Hoàng Kim mãng tộc không thể không hoài nghi, bọn họ có thể đã chết ở trong địa cung hay không.
Cuối cùng, Hoàng Kim mãng tộc không thể không phong bế tòa địa cung này, rút lui khỏi núi cổ Thanh Đồng.
Ban đêm, tối tăm không ánh sáng, tiếng vang lớn ầm ầm đột ngột vang lên ở sâu trong núi cổ Thanh Đồng.
Chỉ thấy địa cung bị phong bế kia bị mở ra, một nam tử cường tráng cả người máu tươi đầm đìa đi ra.
Khuôn mặt hắn ta trắng bệch, âm trầm khó coi, sừng trâu trên đầu lại bị vũ khí sắc bén gì đó bẻ gãy một bên.
Nam tử cường tráng này, đúng là Thác Bạt Dã.
Hắn ta nện bước gian nan, đi ra khỏi địa cung, máu tươi chảy xuống theo thân thể.
Mỗi một bước, đều là một vết máu.
"Phanh" một tiếng.
Thác Bạt Dã phảng phất đã mất đi tất cả lực lượng, trực tiếp ngã xuống đất!
Lúc này.
Phía sau hắn ra truyền đến tiếng bước chân.
Một bóng đen đi từ trong bóng đêm của địa cung ra.
Bóng đen nện bước thong thả, vững vàng, tràn ngập lực lượng, cũng mang theo sát khí vô tận.
Cuối cùng, bóng đen ngừng ở trước mặt Thác Bạt Dã.
“Ngươi rất không tồi, suýt chút nữa để cho ngươi chạy trốn.”
Bóng đen mở miệng, thanh âm lạnh nhạt, không có bất cứ sắc thái tình cảm gì, nghe không ra là nam hay nữ.
Thác Bạt Dã gian nan ngẩng đầu, biểu tình lạnh băng, không cam lòng, hắn ta cười lạnh ha hả.
“Công tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Xích ——
Bóng đen không nói bất cứ gì.
Nâng tay một chút.
Chỉ thấy một ánh sáng đột ngột lập lòe trong đêm tối, xuyên thủng giữa mày Thác Bạt Dã.
Đồng tử trong mắt Thác Bạt Dã tan rã, sinh cơ tiêu tán.
Ngay sau đó, thân thể bị ngọn lửa hừng hực nuốt gọn, như muốn thiêu đốt thành tro tàn.
Bóng đen kia hờ hững liếc mắt nhìn thi thể Thác Bạt Dã bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt một cái, không hề chú ý, trở lại địa cung.
Cửa vào địa cung cứ thế biến mất.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Từ trong ngọn lửa hừng hực kia, một tiếng "mu" vang lên.
Thác Bạt Dã vốn đã chết bình yên vô sự đi ra, tuy rằng hơi thở rất suy yếu, nhưng thương thế trên người đã hoàn toàn khôi phục.
Hắn ta vừa mở miệng, đã nuốt trọn ngọn lửa kia.
Thác Bạt Dã hít sâu một hơi, biểu tình trầm trọng, nhìn về phía cửa vào địa cung đã biến mất, nắm chặt hai tay.
“May có


Niết bàn vô danh luận


công tử truyền thụ cho, để ta có được năng lực trọng sinh, nếu không hẳn đã chết thật.”
“Xà Tử Nghịch, Hồng Y, các ngươi nhất định phải kiên trì, chờ ta tìm công tử tới cứu các ngươi!”
Không hề do dự, Thác Bạt Dã rời khỏi nơi đây.
“Chủ nhân, đây lại là một món vật phẩm Đạo Vận cực phẩm!”
Trong tiểu viện.
Trần Trường An đang điêu khắc một chuỗi Phật châu.
Rất nhanh, chuỗi Phật châu này đã tạo thành.
Phật vận bàng bạc phóng thích, khiến Vô Danh ngồi bên cạnh quan sát kinh ngạc cảm thán ngưỡng mộ.
Trần Trường An ngáp một cái, ném chuỗi Phật châu đã điêu khắc xong cho Vô Danh.
Xoa xoa cái trán, Trần Trường An có chút mệt.
Không sai.
Khi Trần Trường An chế tác những vât phẩm Đạo Vận này, vẫn có chút tiêu hao tinh thần.
Một ngày chế tác hai đến ba món vật phẩm Đạo Vận cực phẩm, Trần Trường An sẽ cảm thấy tinh thần mệt mỏi.
Mệt đến hoảng.
Không làm cá mặn nằm liệt hai ngày, quả thực xin lỗi bản thân vất vả mệt nhọc.
Cứ như vậy, ước chừng tốn thời gian bảy ngày.
Trần Trường An mới chế tác được mười món vật phẩm Đạo Vận.
Năm món trong đó, có thêm vào kinh pháp Phật môn, là vật phẩm Đạo Vận Phật đạo, đến lúc đó lúc đi tiên vực sẽ giao cho Vô Danh.
Còn có năm món, là vật phẩm Đạo Vận khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận