Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 162: Con rệp đen thui, không có tư cách!

Hệ thống hố cha, ngưng tụ một phân thân bình thường chỉ cần 500 điểm giá trị lĩnh vực.
Nhưng phân thân có tu vi sau đó trực tiếp gấp mười lần giá trị lĩnh vực.
Luyện Khí 5000 điểm giá trị lĩnh vực, Trúc Cơ năm vạn điểm giá trị lĩnh vực, Kim Đan 50 vạn giá trị lĩnh vực…
Trong mắt Trần Trường An, hệ thống hoàn toàn là giật tiền.
Cho dù là Trần Trường An cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy. Cũng may hiện giờ Trần Trường An giàu có, tiêu hao 5000 điểm giá trị lĩnh vực, cũng vẫn chịu được.
Nếu không lần này khống chế giao long bay lên trời cao, nếu chỉ với một phân thân bình thường chỉ sợ căn bản không chịu nổi.
Chúng tu sĩ ngẩng đầu, cung kính ngưỡng mộ, nhìn theo Trần Trường An khống chế giao long rời đi.
Trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ.
Tiền bối chính là thần tiên cao cao tại thượng không dính khói lửa phàm tục, lần này từ biệt, chỉ sợ kiếp này không còn cơ hội nói với tiền bối một câu.
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người khó tránh khỏi thương cảm.
Yêu nữ thanh xà kia lẩm bẩm: “Nếu ta có thể tu luyện đến cảnh giới Yêu Hoàng, tọa kỵ của tiền bối nhất định là ta.”
Yêu nữ Thanh Loan kia không khỏi nhìn về phía yêu nữ thanh xà, trong mắt thưởng thức lẫn nhau, đồng bệnh tương liên.
Nàng ấy là Thanh Loan Thần Điểu, huyết mạch cao quý không kém gì giao long, chỉ tiếc tu vi không bằng giao long.
Nếu không, tiền bối nhất định đã chọn nàng ấy.
Ngày đó khi Trần Trường An đại chiến với Thanh Mao quỷ tiên, bọn họ cũng đã tới quan sát trận chiến đó.
Mà phong thái tuyệt thế của Trần Trường An đã sớm khắc sâu trong lòng hai yêu nữ, đối với Trần Trường An, không chỉ hai nữ yêu này, còn có nhiều nữ tu khác, bọn họ cũng như thế.
Ái mộ Trần Trường An, còn có khâm phục, ngưỡng mộ.
Nếu có thể trở thành tọa kỵ của tiền bối, là tâm nguyện suốt đời của hai yêu.
Đáng tiếc, ở đại lục Cửu Châu, tuy các nàng là Yêu Vương Nguyên Anh, cao cao tại thượng.
Nhưng muốn trở thành tọa kỵ của tiền bối, hiển nhiên là chưa đủ tư cách.
Không hẹn mà cùng, thanh xà yêu nữ và Thanh Loan yêu nữ nhìn giao long dần dần biến mất ở phía chân trời kia, các nàng hạ lời thề, sẽ có một ngày, các nàng nhất định sẽ vượt qua giao long!
Con rệp đen sì kia, sao có tư cách trở thành tọa kỵ của tiền bối!
Giao long cưỡi mây đạp gió, xuyên qua núi sông đại địa cuồn cuộn của Thập Vạn Đại Sơn.
Trần Trường An đứng khoanh tay, đứng thẳng đầu, lực lượng giao long phát ra, ngăn cản gió to thổi tới từ chính diện.
Giao long cung kính hỏi.
“Tiền bối, chúng ta đi nơi nào?”
Trần Trường An nhàn nhạt nói: “Nơi đi tới, hư vô mờ mịt, vô tung vô ảnh, không có dấu vết để tìm.”
Giao long: “...”
Giao long rất xấu hổ, không có văn hóa thật đáng sợ, chỉ có mẹ nó đi khắp thiên hạ.
Tiền bối cao thâm, hắn ta nghe không hiểu những lời này có ý gì.
“Tiền bối, không biết những lời này của ngài là có ý gì?”
“Giao long, ngươi muốn đi chỗ nào, thì đi chỗ đó, bổn tọa chỉ xuống núi thưởng thức cảnh đẹp núi sông.”
“Tuân mệnh, tiền bối.”
Giao long vô cùng cung kính.
Trong lòng hắn ta vui đến nở hoa rồi, may mắn được làm tọa kỵ của tiền bối, đúng là phúc khí to lớn, chờ đến khi gặp được những lão già trên Phi Tiên Sơn, nhất định phải khoe với bọn họ.
Ha ha, bổn giao long hôm nay được tiền bối cưỡi!
Hâm mộ không?
Ghen ghét không?
Hận không?
Lêu lêu lêu ~~~
Nghe thấy Trần Trường An xuống núi là vì thưởng thức cảnh đẹp núi sông, giao long vội vàng thả chậm tốc độ, bay lên cửu thiên.
Mây mù mờ ảo, trong lòng Trần Trường An thầm nghĩ.
“Nếu đã rời khỏi lĩnh vực vô địch, cũng nên thử nghiệm “Đặc hiệu max điểm” xem có tác dụng ở ngoài hay không.”
Trần Trường An vừa động tâm niệm, đang chuẩn bị sử dụng “Đặc hiệu max điểm”.
Nhưng vào lúc này, giao long đột nhiên nói.
“Tiền bối, phía trước có một khí tức khủng bố đang tiến lại đây.”
Trần Trường An ngừng sử dụng “Đặc hiệu max điểm”, hắn không cảm nhận được, mở miệng nói.
“Tránh đi.”
“Tuân mệnh tiền bối.”
Thân thể to lớn của giao long vặn vẹo, vảy đen lấp lánh tỏa sáng, tránh ra một cái.
Tu tu tu ——
Kèn lệnh ngân dài, một chiến thuyền đồng thau thật lớn như một cự thú Hồng Hoang lướt qua mây mù, đi tới Thập Vạn Đại Sơn.
Tiếng kèn nặng nề xa xưa, cả tòa chiến thuyền màu đồng thau trầm trọng nặng nề, mang đến một loại cảm giác áp bách cực kỳ khủng bố.
Giao long nhìn chăm chú vào thuyền cổ đồng thau đột nhiên xuất hiện này, trong mắt giao long lập tức kinh ngạc.
“Tiên thuyền sương mù kia nghe đồn là bảo thuyền xuất hành của chủ nhân Vụ Châu, chẳng lẽ là chủ nhân Vụ Châu tới?”
Trong nháy mắt, giao long liền nghĩ tới A Miêu.
A Miêu là nữ nhi của chủ nhân Vụ Châu, đương nhiên do sử dụng đỉnh Vụ Châu bị cha nàng ấy phát hiện, lúc này tới tìm nàng ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận