Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 206: Có công tử chỉ điểm, cầm nghệ không đủ?

Chỉ sợ những thiên kiêu khác của đại lục Cửu Châu muốn làm được cũng không đơn giản.
Quan trọng hơn là.
Trần Trường An thậm chí hoài nghi.
Thiên Đạo hộ thần có thể là cố ý chuẩn bị cho tiên nhân thượng giới chuyển thế trùng tu hay không?
Đương nhiên, chỉ là suy đoán mà thôi.
Ngay khi đang tự hỏi.
Giữa Yên Vũ Các đột nhiên kinh ngạc ồ lên.
Sân khấu phía trên, một nữ tử lên sân khấu.
Nàng ta mỹ mạo tuyệt sắc, mị nhãn như tơ, cười cong cong mắt, đúng là Tiên Tôn hộ vệ của Bạch Nguyệt, Mị Nương.
Đương nhiên, Mị Nương vốn đang âm thầm bảo vệ Bạch Nguyệt.
Chỉ là hiện tại Bạch Nguyệt đã quay về Thập Vạn Đại Sơn, nơi đó có Trần Trường An có thực lực chém giết Tiên Tôn tọa trấn, Mị Nương cũng không cần lo lắng an nguy của Trần Trường An.
Cho nên, nàng ta lại ngao du nhân gian, nếu không cuộc sống sẽ rất vô vị.
Mà hôm nay, thân phận của nàng ta là hoa khôi Yên Vũ Các.
Không thể không nói, dung mạo tuyệt sắc, mị cốt trời sinh, oanh động các tu sĩ trong Yên Vũ Các là điều đương nhiên.
Cho dù là Trần Trường An, liếc mắt nhìn một cái cũng bị kinh diễm rồi.
Nàng ta mang vẻ đẹp xưa, mỹ mạo trời sinh.
Không ngờ trong Yên Vũ Các nho nhỏ của thành Hóa Long này lại có một nữ tử như vậy.
Từ dung mạo đã biết không kém gì đám người Bạch Nguyệt, A Miêu, Giang Ngọc Thiền, Hồng Y, dáng người càng vượt trội hơn!
Mị Nương ngồi ngay ngắn trên sân khấu, mộc cầm đặt trước mặt, nàng ta mỉm cười, một nụ cười một khóe mắt, câu mất lòng người.
Mười ngón tay như ngọc, gảy huyền cầm, khi tiếng đàn êm tai xa xưa truyền ra, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Trần Trường An híp mắt: “Cầm nghệ tốt.”
Bên cạnh, cô nương hỏi.
“Chẳng lẽ công tử cũng hiểu?”
“Có biết một chút, không đáng giá nhắc tới.”
Trên phương diện chơi đàn, kiếp trước Trần Trường An có học qua, vốn muốn dùng để tán các em gái, đáng tiếc còn chưa kịp thực hành, đã xuyên qua đại lục Cửu Châu.
Chuyện này, khiến Trần Trường An cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Hiện giờ, nhìn thấy Mị Nương đánh đàn, nhiều năm chưa chạm vào, tay lại có chút ngứa ngày.
Đương nhiên, Trần Trường An cũng không có hứng thú đánh đàn ở Yên Vũ Các này.
Ngươi nói cô nương đánh đàn còn được.
Nhưng trong Yên Vũ Các này, phần lớn là nam tu, đến chỗ này, hứng thú của mọi người giống nhau.
Là nghe cô nương đánh đàn, nhảy khiêu vũ, nếu không thì cũng là bắt một bé thỏ trắng, không phải là tới nghe một đại nam nhân đánh đàn.
Trần Trường An không định đánh đàn với một đám lão gia.
Trong Yên Vũ Các, theo tiếng đàn của Mị Nương, cũng dần an tĩnh lại, say mê trong đó.
Mị Nương cười cong mắt, đảo qua một lượt, vẫn rất vừa lòng với cầm nghệ của mình.
“Hạ giới nhiều năm, tu vi từ từ tinh tiến, đại đạo hiểu được còn như thế, hiện giờ dung nhập vào cầm kỳ, càng thêm thâm hậu.”
Trong mắt Mị Nương, trong toàn bộ Yên Vũ Các, những tu sĩ hạ giới này không có ai ngăn cản được cầm nghệ của nàng ta.
Nhưng mà, khi Mị Nương đảo đôi mắt đẹp qua một gian nhã các trên lầu hai, biểu tình lại ngẩn ra.
“Người này vẫn chưa chìm đắm trong cầm nghệ của ta.”
Gian nhã các mà Mị Nương đang quan sát, đúng là gian nhã các của Trần Trường An.
Tuy tiếng đàn êm tai, nhưng Trần Trường An xem ra, cũng chỉ như thế mà thôi, không thể so được với những nhạc sĩ kiếp trước.
Có chút nhàm chán, hy vọng nữ tử tuyệt sắc trên sân khấu nhảy một bài, có lẽ mới thú vị.
Nhìn các cô nương đang hầu hạ hắn xung quanh, Trần Trường An thấy vẻ mặt bọn họ kích động say mê, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thực sự dễ nghe như vậy sao?
Mị Nương khôi phục biểu tình, tiếp tục đánh đàn.
Một lát sau, Mị Nương ngừng đánh đàn, đôi tay vỗ đàn, tiếng đàn cũng chậm rãi tiêu tán.
Trong Yên Vũ Các, mọi người còn tỏ vẻ chưa đã thèm.
Chỉ cảm thán tiếng đàn này êm tai mỹ diệu như thế, thế gian khó tìm.
Hiện giờ, càng trầm trồ khen ngợi.
“Tiếng đàn của Mị Nương rất êm, vô cùng dễ nghe.”
“Không sai, này cầm giai điệu êm mà trầm, không ngừng du dương, nhạc dạo tĩnh mỹ, nhưng trong tĩnh có động, như đặt mình trong tiên cảnh, đây là lần đầu tiên ta nghe được tiếng đàn dễ nghe như thế.”
“Mị Nương không hổ là hoa khôi của Yên Vũ Các, vừa có mỹ mạo, vừa có cầm nghệ, sau này tất nhiên sẽ có một vị trí ở thành Hóa Long, thậm chí là ở Quý Châu.”
“...”
Trong Yên Vũ Các, vô số tu sĩ khen Mị Nương, trầm trồ liên tục khen ngợi.
Đương nhiên, mục đích càng là muốn lấy lòng nàng ta.
Nếu có thể giành được nụ cười của hồng nhan, một đêm xuân tất nhiên là chuyện tốt nhất.
Nhã các lầu hai.
Trần Trường An lẳng lặng nhìn một màn này, khẽ lắc đầu.
Loại hình ảnh này, kiếp trước hắn đã nhìn thấy quá nhiều.
A, một đám nịnh bợ.
Hoa khôi không hổ là hoa khôi, che miệng cười khẽ, đàn một khúc đã chiếm hết nổi bật.
Nàng cười khẽ.
“Cảm tạ chư vị, nhưng khi tiểu nữ đánh đàn, cầm nghệ cũng không đủ, không biết có công tử khách quý nào chỉ điểm một chút không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận