Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1267 - Dự định của Vũ Thanh Dao, rèn luyện tu hành!



Chương 1267 - Dự định của Vũ Thanh Dao, rèn luyện tu hành!




Tinh hệ Ngọc Hành, trong thần võng.
Tuy rằng chuyện Trần Trường An ra tay giết Chân Thần hậu kỳ của Nam Ly trên quảng trường đã qua vài ngày.
Tin tức vừa truyền tới thần võng, đã gây ra oanh động.
Nhưng đến hôm nay, trên thần võng vẫn chưa bình tĩnh lại.
Mọi người đều còn đang nghị luận.
Đặc biệt là sau khi thấy sự cường đại của Trần Trường An.
Càng khiến cho bọn họ thấy được hy vọng.
Trần Trường An mạnh như vậy, vô số người đều phỏng đoán.
Trần Trường An nhất định là Thánh Thần.
Nếu Trần Trường An ra tay đối phó với đại quân Nam Ly.
Đại quân Nam Ly bên kia, hoàn toàn không ngăn cản được!
Đại quân Nam Ly bên kia, nhất định sẽ bị diệt!
Bọn họ có niềm tin này!
Đều đang nghị luận trên thần võng, hy vọng Trần Trường An có thể ra tay đối phó với Nam Ly.
Trần Trường An ở Hoa Hạ cổ tinh, đương nhiên cũng thông qua thần kính, biết được mọi người trên thần võng nghị luận, còn cả tính toán của bọn họ.
Trần Trường An nhún vai: “Kêu ta đi đối phó với đại quân Nam Ly, ta không có hứng thú này.”
“Phải phải, hoàn toàn không cần công tử ra tay, ba gã cường giả Chân Thần hậu kỳ mà công tử hồi sinh kia, nhất định có biện pháp đối phó với Nam Ly.”
Phía sau, truyền đến giọng của A Miêu.
Thì ra A Miêu đang bóp hai vai cho Trần Trường An.
“Công tử, lực vừa phải chưa?”
Trần Trường An cười.
“A Miêu, ngươi thật sự không cần như thế.”
A Miêu lắc đầu.
“Không, A Miêu rất thích mát xa cho công tử.”
“Thực lực của ta quá yếu, đừng nói là chuyện tinh hệ Ngọc Hành gặp phải nguy cơ, thậm chí là Hoa Hạ cổ tinh, ta cũng không thể giúp được cái gì, mấy ngày nay công tử bận chỗ này, vội chỗ kia, rất vất vả.”
“Có thể mát xa cho công tử, giúp giảm bớt mệt nhọc, đây cũng là chuyện A Miêu nên làm.”
Đương nhiên.
Đối với A Miêu mà nói, ở trong lòng nàng ấy, có thể luôn ở cạnh Trần Trường An là đủ rồi.
Nàng ấy rất thích cuộc sống như này.
“Vậy được rồi, nằm lâu rồi, chân cũng hơi tê, A Miêu, làm phiền ngươi vất vả xoa bóp chân cho ta.”
A Miêu nhoẻn miệng cười: “Không vất vả chút nào.”
Sau đó, A Miêu dừng mát xa bả vai, đi đến trước người Trần Trường An, hơi khom lưng, năm ngón tay mảnh khảnh bắt đầu dùng lực vừa phải để bóp chân cho Trần Trường An.
Khỏi phải nói, A Miêu mát xa rất không tệ.
Khiến Trần Trường An rất hưởng thụ.
Hoa Hạ cổ tinh, Thập Vạn Đại Sơn.
Thập Vạn Đại Sơn hiện giờ đã vô cùng phồn hoa náo nhiệt, có thể thấy được tu sĩ, người đến người đi ở bất cứ đâu.
So với Thập Vạn Đại Sơn trước đây chỉ có yêu thú, đã khác nhau như trời với đất.
Thập Vạn Đại Sơn hiện tại, nghiễm nhiên đã là nơi hành hương của cả Hoa Hạ cổ tinh.
Là nơi vô số tu sĩ đều hướng tới.
Trong một dãy núi ở Thập Vạn Đại Sơn, một cung điện đứng sừng sững ở đây.
Trong cung điện, một nữ tử tóc bạc tỉnh lại từ trong tu luyện.
Chính là tiểu sư muội của Ngưng Băng Tiên, Vũ Thanh Dao.
Nàng ấy tỉnh lại từ trong tu luyện, đôi mắt kia, long lanh vô cùng, cho người ta cảm giác giống như sao trời vậy.
Nhưng lúc này, trong đôi mắt này có vẻ có hơi mất mát.
Vũ Thanh Dao lẩm bẩm, nàng ấy đứng dậy, nhìn về phía phương xa từ cửa sổ trong điện.
“Sư tỷ đã rời đi rồi.”
Sau khi Ngưng Băng Tiên trở về, Vũ Thanh Dao biết, tuy sư tỷ nàng ấy và Phượng Uyển Hề bước lên con đường nguy hiểm kia.
Nhưng mà, cũng may cuối cùng đã thành công vượt qua những nguy hiểm đó.
Cho nên.
Đối với Vũ Thanh Dao mà nói.
Nàng ấy vẫn rất vui vẻ thay sư tỷ.
Chỉ là…
Lần này trở về, cũng khiến Vũ Thanh Dao thấy rõ.
Chênh lệch giữa nàng ấy và sư tỷ, đã càng lúc càng lớn.
Không ngờ chỉ trong mấy năm ngắn ngủi không gặp.
Sư tỷ đã bước vào Chân Thần cảnh.
Cho dù là trong cảnh giới thần linh, cũng coi như là người đứng đầu.
Mà chính mình.
Tuy mấy năm nay, ở phương diện tu vi, cũng có tăng lên.
Nhưng hiện giờ.
Tu vi tăng lên, lại không nhanh.
Chỉ là Thần cảnh hậu kỳ mà thôi.
Như vậy xem ra, sư tỷ bỏ xa nàng ấy.
“Không được, nếu còn tiếp tục như vậy, sư tỷ sẽ cách ta càng ngày càng xa.”
“Ta phải đuổi theo bước chân của sư tỷ.”
Đồng thời, ở trong đầu Vũ Thanh Dao, nghĩ tới Trần Trường An trước tiên.
Với sự cường đại của Trần Trường An, còn có các loại thủ đoạn vô cùng thần kỳ.
Đủ để chứng minh sự lợi hại của hắn.
Hơn nữa, Vũ Thanh Dao cũng biết Trần Trường An có được thủ đoạn có thể bồi dưỡng ra Chân Thần.
Nếu như đi cầu công tử, mình nhất định cũng có thể đuổi kịp bước chân của sư tỷ.
Mà không phải giống như bây giờ.
Thực lực của nàng ấy, quá yếu.
Nhưng mà.
Suy nghĩ này của Vũ Thanh Dao chỉ xuất hiện trong một nháy mắt, rồi đã từ bỏ.
“Không được, sư tỷ có thể có cảnh giới như hiện giờ, cũng không phải dựa vào công tử, mà là dựa vào chính mình, ta cũng nhất định phải dựa vào chính mình!”
Ánh mắt Vũ Thanh Dao dần dần trở nên kiên định.



Bạn cần đăng nhập để bình luận