Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1711. Ta bị làm sao vậy?

“A, nếu như Tiểu muội chân dài nhớ ta, ta phải báo cho cô ấy một tiếng, ta một chút cũng không nhớ nàng.” Hạ Thiên tiếp lẩm bẩm: “Ừ, muốn Muội muội chân dài hơn.”
Trong đầu hiện lên cơ thể mê người của Dạ Ngọc Mị, đồng thời thoáng qua vô số hình ảnh làm cho Hạ Thiên thấy hoài niệm, trong lúc lơ đãng, tay của Hạ Thiên đã hơi gồng lên.
A Cửu đột nhiên giật mình một cái, sau đó dùng lực giãy dụa, thoát khỏi cái ôm của Hạ Thiên, đồng thời cách xa hắn khoảng mấy mét.
“Ta không phải là Muội muội chân dài của ngươi!” A Cửu có hơi tức giận, tên khốn này bất lịch sự với nàng đã đành, lại còn coi nàng là người khác rồi hành động vô lễ!
“Ồ, Cửu nha đầu, đừng lo lắng, ta sẽ không coi ngươi thành Muội muội chân dài đâu.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Vóc dáng của ngươi còn kém rất xa so với Muội muội chân dài, ta chắc chắn không tính sai.”
Hạ Thiên dừng một chút, lại nói: “A, dáng người của vợ Mị Nhi cũng không khác nhiều với Muội muội chân dài, tiếc là Mị Nhi không có ở đây.”
“Hạ Thiên ngươi là tên khốn kiếp, ngươi đi chết đi!” A Cửu suýt chút nữa tức đến mức ngất đi, hung hăng mắng một câu, sau đó xoay người chạy trốn.
Trên đời này có rất nhiều kẻ háo sắc.
A Cửu xác định một việc, bình thường, trên dọc đường thỉnh thoảng nàng và tiểu thư đều sẽ bị người ta dùng ánh mắt khác thường ngắm nhìn.
Nhưng A Cửu càng tin rằng, trên đời này không có tên biến thái nào so được với tên khốn Hạ Thiên kia!
Tên khốn này háo sắc cũng được, phi lễ với nàng cũng được, hết lần này tới lần khác còn so sánh nàng với những người vợ kia của hắn, thể hiện rõ thái độ vợ hắn không ở đây nên mới tới đến tìm nàng!
Nàng thừa nhận nàng không so được với Dạ Ngọc Mị, nữ nhân kia còn mị hoặc hơn so với yêu tinh, dáng người thật không chê vào đâu được, ai có thể đi so với nàng ấy?
Dù nàng không sánh được với Dạ Ngọc Mị, nhưng cũng không nên coi nàng là hàng loại hai chứ?
Vì cái gì tên khốn đó luôn có thái độ xem nàng là hàng loại hai?
Chờ đã, bị hắn coi là hàng loại hai cũng không phải không tốt!
A Cửu cảm thấy bản thân muốn điên rồi, vì sao nàng lại để ý đến cái nhìn của Hạ Thiên đối với nàng như vậy chứ? Vì sao nàng còn muốn chứng minh trước mặt Hạ Thiên rằng dung mạo của nàng dễ nhìn và dáng người cũng không kém?
Cái này, vì sao nàng rất muốn được Hạ Thiên khen?
Nhưng nàng rõ ràng nên hận Hạ Thiên mới đúng!
“Không đúng, như vậy là không đúng, tiểu thư, ngươi ở đâu, ta đang bị gì đây?” A Cửu cảm thấy đầu mình rất hỗn loạn, nàng bắt đầu chạy như điên trên đường, dần dần, nàng chỉ còn lại cái bóng.
Nàng vẫn cho rằng mình rất hận Hạ Thiên, trong mười mấy năm, hầu như mỗi ngày nàng đều nghĩ làm sao để giết chết Hạ Thiên, hầu như mỗi ngày nàng đều nhắc nhở bản thân, nếu có cơ hội, nhất định phải giết chết Hạ Thiên.
Cho dù là đã lâu trước đây, lúc ở thành phố Quế, thậm chí nàng đã muốn sử dụng kế hoạch đó, hơn nữa chỉ còn một chút nữa, nàng đã thành công.
Nhưng mấy ngày nay, nàng rốt cuộc bị gì đây?
Thỉnh thoảng nàng bị Hạ Thiên ôm ôm ấp ấp, thậm chí còn có động tác quá đáng hơn, mặc dù mỗi lần như vậy, nàng đều như đang từ chối, dường như đang chống cự, nhưng khi nàng nhớ lại, lại phát hiện một việc, đó chính là, nàng cũng không chán ghét đến như mình nghĩ.
Khi Hạ Thiên ôm nàng, mặc dù nàng thấy không vui, nhưng nàng không chán ghét, dường như thân thể của nàng, rất tự nhiên mà thích ứng đủ loại động tác thân thiết của hắn, mà việc đó vốn là không phải như vậy.
Mỗi một lần nàng nói với chính mình, nàng không có cách nào phản kháng, vì Hạ Thiên quá mạnh, nhưng chuyện kia chỉ là một cái cớ, một cái cớ thuyết phục nàng, bởi vì, nếu nàng thật sự muốn phản kháng, thật sự kiên định vẫn có thể làm được.
Nàng có thể làm càng kiên quyết, vẫn có thể tránh khỏi hắn, nhưng nàng không có làm như vậy, trước đó nàng nói với mình, nàng không muốn để cho tiểu thư một mình đối mặt với Hạ Thiên, nhưng, sự thật chân chính là như thế sao?
A Cửu vẫn chạy nhanh như cũ, cho đến khi nàng đột nhiên phát hiện, phía trước đã không có đường, mới chợt ngừng lại.
Phía trước là biển cả, nàng đã đi tới bờ biển.
Mặc dù nàng có thể chạy trên mặt biển, vấn đề là, đây là một bãi biển rất náo nhiệt, vào thời điểm này, trên bờ có rất nhiều người, trong biển cũng có người, nếu nàng cứ lướt sóng mà đi như vậy sẽ làm kinh hãi những người khác.
A Cửu hơi vô lực ngồi ở trên bờ cát, ngắm biển cả, bắt đầu chỉnh đốn lại tâm tư đang rối loạn của mình, từ từ, cuối cùng nàng đã bình tĩnh lại.
Cuối cùng, nàng đã phát hiện ra một vấn đề, một vấn đề rất nghiêm trọng đối với nàng.
Nàng hận Hạ Thiên mười mấy năm, kết quả, đã để cho hình bóng của Hạ Thiên, in dấu thật sâu trong xương cốt của nàng, đối với mọi thứ của hắn, nàng đều trở nên cảm thấy quen thuộc, thậm chí, nàng đã coi Hạ Thiên thành cả thế giới.
Trong mười mấy năm qua, cho tới bây giờ, nàng không có đặc biệt chú ý tới nam nhân khác, lúc nàng nhìn thấy một nam nhân, đều sẽ không tự chủ nhớ tới Hạ Thiên, mỗi lần khi nàng nhớ tới hắn, trong lòng đều rất hận hắn, nhưng điều đấy đủ để cho Hạ Thiên lưu lại ấn tượng sâu sắc không gì sánh được vào trong lòng nàng.
Cũng chính vì như thế, tuy trên thực tế nàng không có nhiều tiếp xúc trên cơ thể với Hạ Thiên, nhưng trong tiềm thức, lại giống như đã rất quen thuộc, làm cho nàng không có bất kỳ bài xích nào đối với sự tiếp xúc của hắn.
Cho dù là nhớ tới chuyện hắn đã làm với tiểu thư trước kia, nàng vẫn không có cảm thấy bài xích, có lẽ, thật ra là bởi vì, dù sao chuyện xảy ra lúc đó thực tế không có xảy ra trên người nàng?
Có lẽ chỉ có khi tự mình trải nghiệm qua mới có thể cảm nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận