Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3303: Đừng nhìn loạn cho ta

Y Tiểu Âm và Mai Ngạo Tuyết cùng nhau bay lên, phóng về phía Bạch Thụy Đức.
Về phần Chiêm Mộ Tư, chẳng biết hắn ta đi đâu, cũng không ai để ý đến hắn ta, có khả năng hắn ta đã bị nuốt mất.
“Giãy dụa đi, thống khổ đi, ha ha ha.” Bạch Thụy Đức giương cánh bay giữa không trung, cuồng tiếu không thôi: “Đây chính là cái giá chống lại thần minh. Không ai có thể bàn điều kiện với thần minh. Tất cả đều cút đến tầng chót nhất của địa ngục đi. A?”
Bỗng dưng, hai ngân châm không một tiếng động đâm vào cổ của ông ta, tiếng cười im bặt.
“Không biết tự lượng sức mình, còn tưởng rằng kỹ năng hạng hai như thế có tác dụng với bổn thiên sứ trưởng, đúng là ngây thơ.” Bạch Thụy Đức ho khan hai tiếng, phun ra một cục đờm, bên trong có hai cái ngân chân.
“Đương nhiên là có tác dụng rồi.” Mai Ngạo Tuyết mỉm cười, đầu ngón tay sáng lên một tơ bạc thẳng tắp: “Ngươi đoán xem sợi dây này được gắn vào chỗ nào của ngươi?”
Sắc mặt Bạch Thụy Đức thay đổi nhưng cũng không bối rối, lập tức há miệng: “Điêu trùng tiểu kỹ, chết đi cho ta.”
Rất nhiều bóng đen từ trong miệng của ông ta tuôn ra, trong nháy mắt bao phủ Mai Ngạo Tuyết.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Lúc này, Y Tiểu Âm ra sức đá một cước vào đỉnh đầu Bạch Thụy Đức.
Bạch Thụy Đức ngậm miệng lại, cắt đứt đầu lưỡi của mình, toái quang bóng đen phun ra ngoài cũng bị đoạn mất.
Không đợi Bạch Thụy Đức kịp phản ứng, giữa ngón tay Y Tiểu Âm cũng lộ ra mấy cây ngân châm, đâm vào thật mạnh đại huyệt quanh thân ông ta.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Y Tiểu Âm thiếu chút nữa đâm Bạch Thụy Đức thành con nhím.
“A a a a…” Bạch Thụy Đức cảm nhận được sự đau đớn, không tự chủ được ngửa đầu cuồng hống.
Cả người ông ta giống như suối phun mất đi khống chế, toái quang bóng đen từ trong lỗ kim bắn tung tóe ra ngoài.
“Ông ta đã nổi điên lên rồi, thêm lực thôi.” Mai Ngạo Tuyết mỉm cười nói, sau đó kéo chặt tơ bạc trong tay.
Phốc phốc phốc.
Bên trong cơ thể Bạch Thụy Đức vang lên một vài tiếng nổ.
Không cần suy nghĩ, nhất định là lục phủ ngũ tạng đã bị tơ bạc của Mai Ngạo Tuyết siết phát nổ.
“Thế nào? Làm sao có thể? Ta đường đường là thiên sứ trưởng, chiến lực mạnh nhất của Thánh Điện, nhưng lại thua hai nữ nhân sao?” Bạch Thụy Đức suy sụp tinh thần nằm trên mặt đất, gương mặt chỉ toàn là sự không cam lòng và phẫn nộ.
“Đây là kết quả do ngươi tự tìm.” Mai Ngạo Tuyết giễu cợt: “Kiếp sau, ngươi nhớ đừng nên xem thường nữ nhân.”
Bạch Thụy Đức nghiến răng rống to: “Ta không cam tâm, ta còn chưa thua.”
“Ngươi còn át chủ bài nào sao?” Mai Ngạo Tuyết cười lạnh: “Nếu có, ngươi cũng sẽ mất mạng thôi.”
“Lạy thần minh toàn năng của ta, vị thần bất diệt, ta là tín đồ sùng đạo nhất của ngài..." Bạch Thụy Đức nghiến răng đưa ra một quyết định đi ngược lại với tổ huấn Thánh Điện, đó chính là thỉnh thần minh tại thượng: “Cầu mong ân trạch bóng tối của ngài, xin cho ánh sáng của ngài trải rộng mọi chỗ. Ta chính là đôi chân của ngài đến với thế giới này, là đôi mắt của ngài phổ chiếu nhân gian. Đến đi, để lòng từ bi của ngài vẩy khắp lãnh địa tội ác này…”
Bạch Thụy Đức ngâm chú ngữ rất nhanh, nhanh đến mức Y Tiểu Âm và Mai Ngạo Tuyết không kịp ngăn cản.
Theo chú ngữ từng câu chứng thực, mật thất lập tức bị một luồng thần uy khổng lồ chấn trụ.
Cơ thể Bạch Thụy Đức dần dần khô héo, giống như một miếng thịt thối, nhưng vẫn có một ý chí to lớn hơn đang mượn cơ thể tàn phế của ông ta phục sinh.
Giống như có thứ gì đó từ trong ngủ mê dần dần thức tỉnh, đủ loại cảm xúc không thể diễn tả, không cách nào ngăn chặn điên cuồng khuếch tán.
Y Tiểu Âm và Mai Ngạo Tuyết đột nhiên có cảm giác muốn nôn mửa. Không phải bọn họ ngửi được mùi gì khó chịu, cũng không phải không thể tiếp thu được thảm trạng, mà là bài xích đến từ linh hồn, khiến các nàng cảm thấy run rẩy và sợ hãi.
Giống như có vô số xúc tu từ dòng sông thời gian lao đến.
Đặc biệt nhằm vào các nàng, nhằm vào tất cả sinh mệnh.
Thứ này tuyệt đối sẽ hủy diệt tất cả nhân loại, không thể để nó xuất hiện.
Y Tiểu Âm và Mai Ngạo Tuyết nhìn nhau, dùng chút lý trí còn sót lại đạt thành nhận thức chung.
Chỉ là các nàng không thể động đậy, các nàng đã bất lực.
Một con mắt thật to xuất hiện trong mật thất. Nó vừa mở ra, đã có mấy người không chống đỡ nổi uy áp mà nổ tung.
“Tội ác chi địa, nghiên dân dương tuyệt.”
Một âm thanh chợt xa chợt gần, lúc lớn lúc nhỏ, nửa nam nửa nữ, chợt nhiều chợt ít vang lên.
“Ngươi chính là thần minh mà Trường Sinh Thánh Điện cung phụng?” Mai Ngạo Tuyết nghiến chặt hàm răng, run rẩy hỏi.
“Cẩn thận.” Y Tiểu Âm dự cảm không ổn, lập tức bổ nhào về phía Mai Ngạo Tuyết.
Oành.
Nơi mà Mai Ngạo Tuyết đứng biến thành cái hố màu đen.
“Không thể câu thông với nó đâu.” Y Tiểu Âm lắc đầu.
Mai Ngạo Tuyết hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nó chỉ có thể bám vào cơ thể tàn phế của Bạch Thụy Đức, chúng ta dẫn nó ra ngoài tìm nơi thích hợp khai chiến.” Y Tiểu Âm đề nghị.
“Nơi này xác thực không thi triển được.” Mai Ngạo Tuyết gật đầu: “Chúng ta ra ngoài, vừa lúc gọi trợ giúp luôn.”
“Ta sẽ thu hút sự chú ý của nó, ngươi thừa cơ chạy ra ngoài đi.” Y Tiểu Âm nói xong, người đã bay đến trước mặt đôi mắt kia.
Nàng có Phiếu Miểu Bộ, lần nào cũng có thể tránh được cự nhãn trước nửa giây.
Mai Ngạo Tuyết cũng không già mồm, lập tức quay người, thả người nhảy ra khỏi mật thất.
Nhưng cự nhãn kia cũng không phải dễ gạt, đột nhiên phân ra mười mấy tia sáng.
Y Tiểu Âm và Mai Ngạo Tuyết cũng không ngờ đến điều này. Dưới sự kinh ngạc của cả hai, tiên cơ mất hết.
Ánh mắt của hai người lộ ra vẻ hoảng sợ. Lần này xong rồi.
“Đừng nhìn loạn, đó là vợ của ta. Nhìn hỏng, ta đánh ngươi chết.”
Bỗng dưng, một giọng nói lười biếng vang lên từ bên trong cự nhãn.
Mười mấy tia sáng trong nháy mắt thu vào.
Hai nữ nhân bình yên vô sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận