Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3530: Chúng ta không phải đến đây tìm nguyên nhân sao?

Dưới đáy Hoàng Sơn, linh thất động phủ.
Một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào đen bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt đỏ như trăng, bật dậy từ chiếc giường ngọc linh khí mờ mịt.
“Tôn chủ, xảy ra chuyện gì sao?” Một lão giả râu quai nón đứng thẳng bên cạnh vô cùng cung kính mang theo sợ hãi hỏi thăm.
Nam nhân mắt đỏ cau mày, khí thế lẫm lệ tùy ý sinh ra, không giận tự uy: “Có người xông vào, đã đến tầng cuối cùng.”
“Xông vào?” Lão giả râu quai nón ngẩn người, có chút ngoài ý muốn nói: “Không thể nào? Thủ vệ bên trên cũng không phát ra cảnh báo mà.”
“Đám thủ vệ đó đã bị xử lý.” Nam nhân mắt đỏ hơi nheo mắt, cảm nhận khí tức của những kẻ ngoại lai, có chút nghi hoặc nói: “Có hai tu tiên giả, một trong hai là hậu nhân của Nhiếp gia.”
“Hậu nhân Nhiếp gia cũng dám tự tiện xông vào cấm địa?” Lão giả râu quai nón giận tím mặt, bắt đầu lớn tiếng quát mắng: “Nhiếp Vân Thiên làm gia chủ như thế nào vậy?”
Nam nhân mắt đỏ hơi tức giận nói: “Ba người đó không thể khinh thường. Ngươi đích thân dẫn người đến giải quyết bọn họ đi. Tiến trình sắp hoàn thành, tuyệt đối không thể đứt đoạn.”
“Vâng, tôn chủ.” Lão giả râu quai nón khom người lĩnh mệnh, sau đó thối lui khỏi linh thất, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lão giả râu quai nón đứng bên ngoài, im lặng vài giây, sau đó quát: “Vân Hải, Kỳ Tùng, Quái Thạch tam tuyệt, ra đây.”
Chỉ thấy ba bóng người lên tiếng, sau đó xuất hiện.
Cả ba đều mặc áo bào đen, đeo mặt nạ, bất luận hình dáng hay là thân hình đều không thể phân biệt, thậm chí cũng không biết nam hay nữ.
“Theo ta lên trên, có mấy tiểu quỷ không thức thời xuống đây.” Lão giả râu quai nón lạnh lùng nói, sát khí tuôn ra: “Mấy ngày nay là thời khắc quan trọng nguyên thần tôn chủ tái tạo, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy. Người nào tự tiện xông xuống mặt đất đều phải bị xử lý hết.”
“Rõ.” Ba người lập tức gật đầu lĩnh mệnh.
Lão giả râu quai nón thấy bọn họ lĩnh mệnh nhanh như vậy, ngược lại không cảm thấy cao hứng, lạnh giọng cảnh cáo: “Tính mạng, tư tưởng, bản lãnh của các ngươi đều là tôn chủ ban cho, tốt nhất đừng nên có suy nghĩ lộn xộn. Ta không muốn nhìn thấy chuyện của bốn mươi năm trước. Nếu không, ta trực tiếp phế bỏ các ngươi, tái tạo lại Hoàng Sơn Tam Tuyệt cũng không phải việc khó.”
Ba người kia im lặng, dừng lại hai ba giây mới đáp lại: “Thuộc hạ không dám.”
“Không dám thì tốt.” Thái độ của lão giả râu quai nón đối với bọn họ cũng không quá hài lòng: “Bốn mươi năm trước, các ngươi là Hoàng Sơn Ngũ Tuyệt. Kết cục của hai người kia, các ngươi cũng biết, tốt nhất các ngươi nên nhớ kỹ cho ta. Nếu để vấn đề xuất hiện, kết cục của các ngươi cũng sẽ tương tự như thế.”
Ba người kia đành phải quỳ gối, vô cùng cung kính nói: “Xin Cầu lão cứ phân phó, ba người chúng ta chỉ biết quên mình phục vụ mà thôi.”
“Hừ, biết thì tốt.” Lão giả râu quai nón thoáng hài lòng một chút: “Vậy thì tốt rồi, bây giờ các ngươi đi đi.”
….
Một bên khác.
Lão thái giám vừa chết, trói buộc trên người Ninh Nhụy Nhụy cũng biến mất.
“Tại sao hai người lại ở đây?” Ninh Nhụy Nhụy có chút kỳ quái nhìn Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý: “Không phải hai người đến vườn trà sao?”
Hạ Thiên cũng có chút khó hiểu: “Tiểu muội chân dài, lời này hẳn chúng ta hỏi nàng mới đúng chứ?”
Nhiếp Tiểu Lý giải thích: “Chúng ta từ trong giếng đan của vườn trà đến đây. Ninh tỷ tỷ, tại sao ngươi lại đi một mình? Còn mẹ ta và Thụy Thần đâu?”
“Việc này nói dài dòng lắm, hiện tại không thể nói hết được.” Ninh Nhụy Nhụy cũng muốn giải thích một chút nhưng trước mắt hiển nhiên không phải thời cơ thích hợp, đành phải thuận miệng nói hai câu: “Bọn họ đều bình yên vô sự, bây giờ hẳn còn ở trong biệt thự. Ta đuổi theo cơ thể tàn phế của Nhiếp lão thái thái mới đến được đây.”
Nhiếp Tiểu Lý sững sờ: “Cơ thể tàn, tàn phế?”
“Đúng. Bà ta đã không còn là nãi nãi của ngươi nữa, hơn nữa cũng không biết là thứ đồ gì đoạt xá nữa.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Bà ta muốn giết chúng ta, nhưng bị ta phản sát, sau đó biến thành một đống dịch nhờn màu đen chạy vào trong tầng hầm. Ta một đường đuổi theo đến chỗ này.”
“Đoạt xá?” Nhiếp Tiểu Lý lại nghe thấy một từ ngữ khá xa lạ. Nàng hoàn toàn không có xem qua mấy loại tiểu thuyết tiên hiệp, cũng rất ít xem tivi, hoàn toàn không rõ khái niệm này.
Ninh Nhụy Nhụy không biết giải thích như thế nào, đành phải nói với Hạ Thiên: “Ngươi nói với nàng ấy đi.”
“Vợ tiếp viên hàng không, thứ này rất đơn giản.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nói đúng ra là cơ thể của nãi nãi nàng đã bị người khác hoặc thứ khác chiếm đoạt.”
Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, trong đầu nhớ lại một số chuyện, dường như có chút hiểu ra: “Nói như vậy, trong tộc có rất nhiều người tiền hậu bất nhất, rất có thể cũng đã bị đoạt xá?”
“Cũng có khả năng này.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu.
Hạ Thiên cười nói: “Đó không phải là khả năng mà là sự thật.”
“Quá đáng sợ rồi.” Nhiếp Tiểu Lý vừa nghĩ đến tình huống đó, chỉ cảm thấy tê cả da đầu: “Chẳng lẽ tộc lão Nhiếp gia đều… Vậy những người đoạt xá là từ đâu đến?”
“Vợ tiếp viên hàng không, tại sao nàng lại trở nên ngu ngốc như thế.” Hạ Thiên tiện tay chỉ xuống dưới: “Chúng ta không phải đến đây tìm nguyên nhân sao?”
Nhiếp Tiểu Lý giật mình, lấy lại tinh thần: “Ta nhất định phải điều tra cho ra manh mối, nhất là kẻ cầm đầu, tuyệt không nhân nhượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận