Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2409: Tuổi trẻ chưa trải sự đời

“Bây giờ các ngươi muốn biết luôn một bí mật, hay là đợi đến cuối cùng rồi công bố?”
Sau khi nam tử vét hồng bị khiêng ra không lâu, thanh âm kia lại vang lên, vẫn là ngữ điệu lành lạnh như trước.
“Khác nhau ở chỗ nào sao?” A Cửu không khỏi hỏi ngược một câu.
“Có.” âm thanh kia trả lời vô cùng chắc chắn.
A Cửu chờ trong chốc lát, phát hiện nó lại không nói tiếp nữa, nhịn không được mà gạn hỏi: “Có gì khác nhau?”
“Có khả năng không phải cùng một bí mật.”
Âm thanh kia trả lời: “Bởi vì không chỉ một người nói ra bọn hắn biết bí mật, những bí mật này sẽ ngẫu nhiên gửi tới người muốn biết.”
A Cửu nghe vậy liền hiểu, có chút bất mãn nói: “Cũng chính là nói, có khi những bí mật này đều không phải cái ta muốn biết.”
“Đúng vậy.” âm thanh kia lại nói: “Nếu như ngươi chọn cuối cùng công bố một bí mật, chỉ cần các ngươi có thể sống đến cuối cùng, vậy thì có thể hỏi bí mật mà các ngươi muốn biết.”
“Được rồi, không liên quan đến ngươi nữa.”
A Cửu có chút mệt tâm, loại mô típ này không mới mẻ gì, nhưng quả thật làm cho người ta nổi giận, có đôi khi nàng rất muốn học theo Hạ Thiên, đập cho mấy người này một trận, sau đó không chút kiêng kỵ quậy một trận, để cho cái quy tắc, băn khoăn gì đó, toàn bộ biến mất.
Hạ Thiên nhìn thấy dáng vẻ này của A Cửu, lập tức hỏi: “Cửu nha đầu, có muốn ta giúp nàng bắt đồ đần này không, sau đó đánh cho một trận đã đời.”
“Bỏ đi, không thú vị gì cả, coi thử bọn hắn còn có thể bày trò gì.”
A Cửu cũng khơi dậy lòng háo thắng, quyết định đấu đến cùng với tên trường sinh chủ kia.
Lúc này, trên màn hình xuất hiện một chuỗi tin tức: “Chúc mừng hai vị thu được một trăm mười tỷ tài sản, một danh ngạch chết bất đắc kỳ tử, cùng với một bí mật.”
A Cửu nghĩ nghĩ, những thứ này hẳn là lựa chọn vừa rồi của nam tử vét đỏ kia, tên kia hiển nhiên đã bị loại bỏ, vậy nên những đồ này liền thuộc về bọn họ, chỉ là nàng hoàn toàn không muốn mấy thứ này.
Sau khi hai căn phòng sát nhập, lại có chấp sự tới dọn tất cả mọi thứ, bao gồm màn hình và cái bàn kia.
“Hửm, dọn hết đồ đi ý là tiếp tục chiến đấu sao?” A Cửu thuận miệng suy đoán nói.
Hạ Thiên có chút hứng thú, cười hì hì nói: “Tốt nhất mang đến tên nào kha khá một chút, bằng không thì thật sự quá mất hứng.”
“Ý là, chàng là người tài giỏi nhất trên địa cầu?” A Cửu giễu cợt nói.
“Cửu nha đầu, nàng đừng nói thẳng ra thế chứ.” Hạ Thiên ngáp một cái, “Thần tiên tỷ tỷ đã nói rồi, làm người phải khiêm tốn một chút.”
A Cửu nhịn không được liếc trắng mắt: “Là ai trước đó mỗi ngày đều nói mình là Hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ, bởi vì bất kể là mùa nào thì ngươi cũng là đệ nhất thiên hạ.”
“Khi đó trẻ tuổi không hiểu chuyện.” Hạ Thiên nghiêm trang nói: “Bây giờ ta chín chắn, chững chạc cả rồi, loại chuyện đệ nhất thiên hạ đã sớm không nói nữa.”
“Chàng chín chắn cái gì, rõ ràng so trước đó còn không hiểu chuyện hơn.” A Cửu có chút cạn lời nói.
Hạ Thiên nhìn xem A Cửu, vẻ mặt thành thật nói: “Cửu nha đầu, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được mị lực chín muồi của ta sao?”
Gương mặt xinh đẹp của A Cửu ửng hồng, trực tiếp quăng cái tát: “Thật là muốn đập chết đồ lưu manh nhà chàng!”
“Cửu nha đầu, ta nói khí chất cơ mà, nàng nghĩ đi đâu đấy.”
Đầu Hạ Thiên bị đánh một cái, có chút không vui nhìn A Cửu.
A Cửu biết tên lưu manh chết bầm này chắc chắn cố ý khiến nàng hiểu sai, bây giờ lại giả bộ hồ đồ, nháy mắt tức giận nói: “Ta mặc kệ chàng đó.”
Lúc này, bỗng nhiên có âm vang hai vách tường sụp đổ, rõ ràng lại có hai gian phòng sát nhập đến đây, chỉ là không biết lần này là ai.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền có hai bóng người từ hai hướng khác nhau chậm rãi đi tới trước mặt Hạ Thiên và A Cửu.
Trong đó một người là mỹ nữ nhan sắc rất được, nhìn qua tầm hơn hai mươi tuổi, mặt trái xoan, sống mũi cao, lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lại, có chút cảm giác đáng yêu.
Một người khác là nam tử có vẻ suy sụp với mái tóc rối bù, tuổi tác chừng bốn mươi đến năm mươi, dáng người cường tráng, lúc đi đường lưng hơi còng, con mắt giống như trợn híp lại, toàn thân trên dưới tản ra một cỗ khí tức nghệ thuật gia.
“Các ngươi là ai?”
Mở miệng đầu tiên chính là tiểu mỹ nữ mặt trái xoan, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Hạ Thiên và A Cửu, ánh mắt lẩn tránh vị nghệ thuật gia kia, quả thật là sợ đến sắp khóc.
“Đều đến đây cả rồi, cũng đừng giả vờ chim cút vô hại.”
A Cửu nhìn tiểu mỹ nữ kia, mặc dù nàng không có bản lĩnh nhìn thấu lòng người như Hạ Thiên, nhưng mà đối với loại người ngụy trang vẫn có thể nhận ra ngay.
Thần sắc của tiểu mỹ nữ trái xoan có chút mờ mịt, dường như nghe không hiểu A Cửu đang nói cái gì, nhanh chóng đề phòng co vào một góc.
Ngược lại là vị nghệ thuật gia kia nhanh chân đi về phía Hạ Thiên và A Cửu, lạnh giọng nói: “Có phải ta giết sạch các ngươi, thì đồ đạc của các ngươi liền là của ta?”
“Nếu như ngươi thật có bản lĩnh đó rồi hẵng nói?” A Cửu rất không thích ngữ điệu của người này, không khỏi lạnh giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận