Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2846: Ai mới là vô địch thiên hạ?

“Nguyên nhân cũng rất đơn giản.” Tiêu Thiên Địch mỉm cười: “Mười năm trước, khi ta còn ở nước ngoài, ta chẳng biết Thần Tiên đảo là gì, nhưng cái tên Hạ Thiên lại như sét đánh bên tai.”
“Nói cách khác, thật ra ngươi hoàn toàn không biết chuyện xưa của bọn họ?” Y Tiểu Âm lạnh giọng hỏi: “Là có người nói cho ngươi biết?”
“Đúng, là người khác nói cho ta biết chuyện xưa của bọn họ.” Tiêu Thiên Địch nhẹ gật đầu: “Khi đó, ta chỉ là lính đánh thuê, bởi vì bị nội gian bán đứng phục kích, bị trọng thương thì không nói, ta còn bị bắt giam trong một ngọn hải đăng. Ban đầu, ta còn tưởng rằng ta sẽ ở trong tù cả đời, kết quả ta gặp một cao nhân. Nhờ người đó chỉ điểm, ta đã trở thành một tu tiên giả. Đương nhiên, ông ta giúp ta là có điều kiện.”
Y Tiểu Âm đã có phán đoán trong lòng nhưng vẫn hỏi: “Điều kiện gì?”
“Chính là muốn gặp lại Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị một lần.” Tiêu Thiên Địch cười khẽ, nói tiếp: “Ta chịu ân huệ lớn đến như vậy của sư phụ, ta đương nhiên phải báo đáp rồi. Sau khi về nước, ta còn có chuyện khác cần xử lý, không thể tìm bọn họ, nhưng ta cũng không thể không làm gì. Vì thế, ta đã chỉnh sửa lại câu chuyện của bọn họ, giao cho một tác giả mạng, để hắn ta viết một quyển tiểu thuyết trên mạng.”
Y Tiểu Âm cười lạnh: “Tại sao bây giờ ngươi còn quay thành phim, cố tình dẫn Hạ Thiên hiện thân?”
“Trước kia ta biết sự tồn tại của Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị, cho nên ta không vội, nhưng bây giờ ta lại cảm giác bọn họ không tồn tại.” Tiêu Thiên Địch nhìn Hạ Thiên: “Là ngươi giấu bọn họ hay là bọn họ đã đến nơi khác?”
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?”
“Hoặc nhiều hoặc ít cũng có liên quan.” Tiêu Thiên Địch nở nụ cười như có như không: “Ta cũng chẳng thích đi vòng vo. Ta biết Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị đến từ Tiên Vân đại lục. Ở đó là thế giới của tu tiên giả. Nói như vậy, trái đất đã không dung được ta. Muốn trường sinh bất tử, ta nhất định phải đến thế giới đó để nhìn xem.”
“Chỉ dựa vào chút thực lực đó của ngươi?” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Để ta cho ngươi mở mang kiến thức thực lực chân chính của ta.” Tiêu Thiên Địch đột nhiên đưa tay trái về phía hư không: “Vì sao ta có danh xưng Long Thần? Hạ Thiên, ngươi hãy mở to mắt nhìn cho kỹ.”
Dứt lời, một làn nước tràn vào từ mọi hướng, những lớp mây dày đặc dần dần ngưng tụ trong không khí.
“Rồng, có thể nâng mây lái sương mù, xua mưa sấm sét, uy chấn hoàn vũ, vô địch thiên hạ.” Trong lòng bàn tay Tiêu Thiên Địch xuất hiện một chút ánh sáng lạnh lẽo, bên ngoài ánh sáng còn có một tầng hơi nước: “Đi!”
Một tiếng thét ra lệnh, tất cả nước trong hồ, sông trong bán kính ngàn dặm được kết dính lại với nhau, biến thành rễ cây và mũi tên bắn về phía Hạ Thiên.
Điều đáng sợ hơn chính là trong mỗi cây thủy tiễn đều ẩn chứa lôi ý.
“Vợ Y Y, nàng tránh ra một chút.” Hạ Thiên cau mày nói với Y Tiểu m.
“Ngươi cũng phải cẩn thận.” Y Tiểu Âm cũng không hỏi nhiều, lập tức thối lui hơn ngàn mét nhưng vẫn để mắt đến Hạ Thiên. Nếu hắn thật sự gặp nguy hiểm, nàng sẽ kịp thời ra tay giúp đỡ.
Vừa mới thối lui, Y Tiểu Âm đã nhìn thấy cả người Hạ Thiên bị hơi nước quấn lấy. Rất nhiều lôi ti lấp lóe bên trong, tình huống không được lạc quan cho lắm.
Tiêu Thiên Địch cuồng tiếu không thôi, không ngừng rót lôi ý vào trong vòng nước: “Ha ha ha, Hạ Thiên, sau khi cảnh giới của ngươi bị thụt lùi, thực lực của ngươi yếu đến mức đó sao? Muốn giữ vững danh tiếng đúng là khó.”
Trong vòng nước, lôi ý dần dần tràn ngập, gần như không nhìn thấy thân hình Hạ Thiên.
“Nếu ngươi còn không ra tay, ngươi sẽ phải chết.” Nụ cười trên mặt Tiêu Thiên Địch càng lúc càng đậm, lòng bàn tay lại ngưng một vòng nước: “Ngươi đừng tưởng ta nói đùa. Không ai có thể chống lại được hai Lôi Nộ Thủy Lao của ta.”
“Nếu ngươi chỉ có loại pháp thuật dở tệ này, ngươi có bao nhiêu thì cứ dùng bấy nhiêu, đừng khách sáo.” Lúc này, giọng nói lười biếng của Hạ Thiên vang lên sau lưng.
Tiêu Thiên Địch khẽ giật mình, sắc mặt thay đổi, lách mình lui mấy trăm mét, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Tại sao ngươi lại ra được?”
“Không phải là vấn đề ra được hay không, mà là ánh mắt của ngươi có vấn đề, mắt của ngươi bị lệch.” Hạ Thiên lại ngáp một cái: “Trong trường hợp của ngươi, mắt của ngươi có thể hiến tặng được rồi.”
Tiêu Thiên Địch hiển nhiên không tin lí do của Hạ Thiên: “Tuyệt đối không thể nào! Ngươi nhất định đã dùng pháp thuật nào đó để né tránh, vì sao ngươi không dám thừa nhận?”
“Xem ra mắt của ngươi không chỉ có vấn đề mà đầu óc của ngươi cũng có vấn đề.” Hạ Thiên nói: “Với chút thực lực đó của ngươi mà đòi là địch với trời, thật tức cười!”
“Ha ha ha, chỉ tránh được của ta một kích lại cuồng vọng đến như vậy, ngươi làm ta thất vọng quá.” Tiêu Thiên Địch thở dài một tiếng, nói với Hạ Thiên: “Ta cũng không làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị ở đâu, tha cho ngươi một mạng không phải là không thể.”
“Ta không có dự định tha cho ngươi một mạng.” Hạ Thiên nói: “Dám mang Thần Tiên Tỷ Tỷ và muội muội chân dài ra làm trò đùa, ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không.”
Tiêu Thiên Địch lại cười to: “Nếu đã như vậy, chúng ta cứ so thực hư, xem ai mới là vô địch thiên hạ chân chính.” Hắn ta khoát tay, thủy vực mấy ngàn mét giống như sống lại, ngưng tụ thành một con cự long, thiên uy lẫm lẫm phóng đến Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận