Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3356: Hàn sát chân khí

“Linh hồn đông kết, nhục thể nhiên tẫn.”
Lãnh Như Diễm hoàn toàn hài lòng với tác phẩm của mình, thể hiện tư thái của người chiến thắng. Hắn ta nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Mỹ nhân nhi, nàng đã được giải thoát. Chi bằng từ đây nàng đi theo ta, cam đoan nàng… A?”
Lời còn chưa nói hết, gương mặt của hắn ta đã bị một cước, răng trong miệng vỡ nát hòa với máu phun ra ngoài, cả người cũng bay rớt, lăn trên mặt đất mấy chục vòng, đụng vào một tảng đá lớn mới ngừng lại được.
“Ngươi tưởng ngươi là ai? Cầm một cây quạt rách lại cho rằng ngươi có thể đánh thắng ta?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, gương mặt khinh thường nói.
Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm thấy đầu óc người này thật sự có vấn đề, tự tin quá mức: “Khả năng hắn ta cảm thấy hắn ta có được quạt ba tiêu của Thái Thượng Lão Quân.”
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?” Lãnh Như Diễm từ dưới đất bò dậy, oán độc nhìn chằm chằm Hạ Thiên, không để ý đến việc lau đi vết máu nơi khóe miệng: “Ngươi có thể phá được hàn sát chân khí của ta?”
Hạ Thiên hơi chút khinh thường nói: “Chân khí kia cũng có thể tạm xem được, nhưng người như ngươi thì không được.”
“Ta đề nghị, ngươi tốt nhất đừng nên tự rước lấy nhục.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Lần này chỉ là răng bể đầy miệng, lần sau chính là xương cốt toàn thân.”
Lãnh Như Diễm cười khẩy, lập tức há to miệng, lộ ra hàm răng mới mọc bên trong: “Ngươi cho rằng bổn công tử dễ đối phó như vậy sao? Có hàn sát chân khí hộ thể, một chút vết thương nhỏ, chỉ cần vài ba giây là có thể tự lành.”
“Vậy thì đừng lãng phí thời gian. Ngươi cứ nói thẳng ngươi trộm được chân khí này từ đâu đi.” Hạ Thiên thật sự cảm thấy hứng thú. Hắn phát hiện hàn sát chân khí của người này có chút giống với Băng Hỏa linh thể, chỉ là người này tu luyện quá kém, hàn khí tuyệt không thuần túy, hỏa diễm thì càng không cần phải nói, cứ rối tinh rối mù.
Lãnh Như Diễm giận tím mặt, chửi ầm lên với Hạ Thiên: “Trộm? Đúng là buồn cười! Hàn sát chân khí này chính là tuyệt kỹ trấn phái của Hàn Diễm Tông ta. Ngươi đúng là chán sống, lại dám sỉ nhục bổn công tử.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Gạt người nhiều, ngay cả mình cũng gạt luôn.”
“Ngươi biết lai lịch chân khí này?” Ninh Nhụy Nhụy có chút tò mò hỏi Hạ Thiên.
“Ta không cần biết.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói: “Bản thân hắn ta có thể chất Hỏa Dương. Bây giờ lại dùng được hàn khí, bên trong nhất định có vấn đề. Hắn ta không giống như ta, là một thiên tài. Điều này cũng chỉ có thể nói rõ hắn ta đã trộm hàn khí.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu. Nàng biết, mặc dù Hạ Thiên có đôi khi không đáng tin cậy nhưng xưa nay hắn sẽ không nói dối trong mấy việc này. Nàng cười khẩy: “Thì ra là thế. Đã ăn trộm mà còn phách lối, da mặt đúng là dày.”
Lãnh Như Diễm tức đến sắc mặt trắng bệch. Hắn ta vung hàn diễm phiến, quạt mạnh về phía Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, tuyệt không thương hoa tiếc ngọc, chỉ muốn đôi nam nữ này lập tức biến mất trước mắt mình: “Để ta cho các ngươi nếm thử hàn sát chân khí đệ nhị trọng, Hàn triều lạc phách.”
“Vô dụng thôi.” Đầu ngón tay Hạ Thiên lộ ra ngân châm, nhẹ nhàng nhấn tới hàn khí băng triều đang cuồn cuộn lao đến chỗ hắn và Ninh Nhụy Nhụy: “Cái thứ ngu ngốc luôn nghe không hiểu tiếng người.”
“Ha ha ha, chỉ là một cây ngân châm mà cũng muốn ngăn cản hàn diễm phiến của ta?” Lãnh Như Diễm nhìn thấy Hạ Thiên dùng ngân châm chống cự luồng không khí lạnh của hắn ta, không khỏi phình bụng cười to: “Đúng là tức cười. Bổn công tử sẽ khiến cho các ngươi rét lạnh hồn phách cùng một chỗ, từ đó hóa thành băng điêu, vĩnh viễn không siêu… Hả?”
Lời còn chưa nói hết, hắn đột nhiên phát hiện từng tầng băng lăng thay phiên nhau nổi lên lại dừng lại trước ngân châm của Hạ Thiên, không có cách nào tiến thêm nửa phần.
“Điều này sao có thể?” Tròng mắt Lãnh Như Diễm như muốn lồi ra: “Tại sao ngươi làm được?”
Hạ Thiên cười nói: “Tùy tiện làm được thôi.”
“Đừng có đắc ý, tiếp đệ tam trọng của ta đi.” Lãnh Như Diễm nghiến chặt răng, dồn bảy tám phần chân khí bên trong đan điền quạt mạnh: “Hàn hôi nhiên cốt.”
Giữa không trung xuất hiện một ngọn lửa quái lạ, rất nhanh đốt ra từng đám mây màu bạc, tiếp theo gió bụi thổi bay, trực tiếp bao phủ Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Ta không tin, bây giờ một cây ngân châm của ngươi còn có thể chống đỡ được.” Hai mắt Lãnh Như Diễm tràn ngập vẻ oán độc, hận thù mắng to: “Hàn hôi nhập cốt, để ta cho các ngươi biết cái gì là lạnh thấu xương.”
Một lát sau, hàn hôi thổi hết, đối diện không còn một ai.
“Sao?” Lãnh Như Diễm không khỏi cảm thấy nghi ngờ: “Chẳng lẽ ngay cả nhục thân cũng bị hàn hôi thổi không còn?”
“Vậy thì ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Hạ Thiên xuất hiện sau lưng Lãnh Như Diễm: “Ta đã nói ngươi thật sự quá phế vật. Cho dù có công pháp lợi hại hơn nữa cũng lãng phí mà thôi.”
Lãnh Như Diễm cả kinh, toàn thân trên dưới lập tức kết băng vảy, dệt thành băng giáp.
“Tại sao lại sợ như vậy rồi?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy phản ứng của Lãnh Như Diễm, không khỏi cười ra tiếng: “Tuy nhiên, ngươi có giáp dày đến cỡ nào cũng vô dụng thôi.”
“Hừ, mỹ nhân, ngươi đừng có mà đắc ý.” Mặc dù Lãnh Như Diễm đang có chút hoảng hốt đứng chính giữa ngọn lửa nhưng ngoài miệng vẫn cường ngạnh như cũ: “Chờ ta làm thịt chồng của ngươi, đến lúc đó, ta sẽ từ từ bào chế ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không phải cô gái có tính cách ngoan ngoãn. Nàng cười nói: “Ngươi nghĩ hay lắm, nhưng ngươi không có phúc khí đó. Ngươi nên tìm cho mình một mảnh đất có phong thủy tốt để chôn, kiếp sau nói không chừng còn có cơ hội đầu thai vào chỗ tốt, không đến mức cả đời làm thái giám chết bầm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận