Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2929: Đừng vội tìm cái chết như thế

“Linh Hỏa Thuẫn, Thiên Tiệm.”
Hỏa Cửu Linh quát lên một tiếng chói tai, nhấc lên một thuẫn trận trước người Hạ Thiên, đỡ được mấy trăm luồng kiếm khí cuồng loạn.
“Hỏa Cửu Linh, ngươi thật to gan.” Người đến giận không kềm được, đứng giữa không trung quát to: “Ngươi dám ra tay với lão phu.”
“Ngươi nói sai rồi.” Hỏa Cửu Linh cười nhạt, không kiêu ngạo cũng không tự ti phản bác lại: “Ta không ra tay với ngươi, ta chỉ ngăn cản ngươi ra tay với Hạ chưởng môn mà thôi.”
Người đến ngẩn ra, sau đó quát hỏi: “Cái gì Hạ chưởng môn? Lấy đâu ra Hạ chưởng môn.”
“Đây chính là tân Chưởng môn Bồng Lai phúc địa ta, Hạ Thiên.” Hỏa Cửu Linh đưa tay chỉ Hạ Thiên, sau đó mỉm cười nói với người đến: “Vạn Lung Vương, ngươi cố ý đến chúc mừng Hạ chưởng môn chúng ta sao?”
Người đến chính là Vạn Lung Vương. Ông ta tất nhiên nhận ra Hạ Thiên. Cách đây không lâu, ông ta còn chịu một bạt tai của Hạ Thiên nữa mà.
“Làm càn!” Vạn Lung Vương khó nén giận dữ, nhìn xung quanh: “Bồng Lai Vương đâu? Ông ta còn đang bế quan sao? Bồng Lai phúc địa bị náo đến thành bộ dạng như thế này, ông ta vẫn còn trốn được à?”
Hỏa Cửu Linh lắc đầu, thản nhiên nói: “Cha ta đã xuất quan.”
“Vậy người đâu rồi? Bảo ông ta cút ra đây gặp lão phu.” Vạn Lung Vương giận không kềm được. Ông ta là Chưởng môn Vạn Lung động thiên, nhưng lại bị lãnh đạm như thế, thật sự không thể chịu đựng được.
“Ông ấy ở đây.” Hỏa Cửu Linh đưa tay chỉ Bồng Lai Vương đang nằm trong đống phế tích: “Ông ấy bị Hạ chưởng môn đánh bại. Cho nên, dựa theo thiên điều của tiên giới, Hạ Thiên chính là Chưởng môn thiên mệnh của Bồng Lai phúc địa.”
Vạn Lung Vương tập trung nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Bồng Lai Vương đang nằm im không nhúc nhích, tròng mắt muốn rơi xuống đất: “Đúng là Bồng Lai Vương, nhưng… Không thể nào?”
“Không có gì là không thể.” Hỏa Cửu Linh bình tĩnh nói: “Cha ta ngay cả ba hiệp cũng không đỡ nổi, thua một cách triệt để. Bây giờ tu vi còn sắp bị phế đi. Tuy nhiên, đây cũng được xem là chuyện tốt đối với Bồng Lai phúc địa.”
“Phế tu vi? Đơn giản chỉ làm trò cười cho thiên hạ.” Vạn Lung Vương nghe Hỏa Cửu Linh nói, không khỏi cuồng tiếu: “Trừ phi Tiên đế ra tay, bằng không, không ai có thể phế đi tu vi Chưởng môn nhất trọng thiên… Khoan đã, đây cũng là nguyên nhân các ngươi muốn phá Thần Quang trận?”
Hỏa Cửu Linh nghe không hiểu nhưng vẫn vô thức gật đầu.
“Tiểu tử, ngươi đang tuyên chiến với toàn bộ tiên giới đấy.” Biểu hiện Vạn Lung Vương trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Lão phu sao có thể để cho ngươi giương oai ở đây? Ngươi còn không dừng lại cho lão phu. Nếu không, lão phu một kiếm chém đầu của ngươi.”
Nhìn thấy Vạn Lung Vương xuất hiện, Hạ Thiên cũng không cảm thấy bất ngờ. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến thái độ uy hiếp của Vạn Lung Vương: “Không cần phải gấp. Ta xử lý Bồng Lai Vương xong, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi, ngươi không cần nóng vội đi tìm cái chết như thế.”
“Ngươi mới tự tìm đường chết đấy.” Vạn Lung Vương nhớ đến cái tát của Hạ Thiên trước đó, sát khí rốt cuộc không che giấu được, vung tay đánh ra mấy trăm kiếm khí: “Hỏa Cửu Linh nha đầu không thay ngươi cản được bao lâu đâu, đừng trông mong vào may mắn nữa.”
“Được, vậy ta chơi với ngươi trước.” Lúc này, Hạ Thiên thu hồi lại ngân châm nở nụ cười lười biếng. Nụ cười này không phải là không có tinh thần mà là một thái độ khinh bỉ.
Hỏa Cửu Linh hơi lo lắng: “Hạ chưởng môn, Thần Quang trận còn chưa phá được, ngươi lo chuyện đó đi, chuyện này giao cho ta là được.”
“Vấn đề là ngươi không làm được.” Hạ Thiên khoát tay, bảo Hỏa Cửu Linh tránh sang một bên: ‘Ta cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Nếu ông ta đã đến, ta quyết định phá Thần Quang trận của Vạn Lung động thiên luôn.”
Vạn Lung Vương giận quá hóa cười. Lần đầu tiên ông ta bị người ta khinh thị như thế. Tên nhóc trước mặt không phải cuồng vọng mà chính là vô pháp vô thiên.
“Lão phu sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là trời cao đất rộng.”
Hai tay Vạn Lung Vương tề xuất, ngàn vạn kiếm khí vô hình trong nháy mắt ngưng tụ, mang theo thiên uy lẫm liệt, khí thế hung hăng chém về phía Hạ Thiên.
“Tên lưỡng tính ngươi ngược lại vẫn còn có lòng tốt.” Hạ Thiên chỉ dùng một ngân châm đâm tới luồng kiếm khí cuồn cuộn, miệng vẫn không quên châm chọc đối phương hai câu: “Ngươi biết ta linh khí không đủ, vì thế đã tặng cái này cho ta. Ngươi khách sáo quá rồi!”
Lời còn chưa dứt, luồng kiếm khí cuồng loạn chém đến trước mặt Hạ Thiên trong nháy mắt đã bị vòng xoáy linh khí do ngân châm hắn điểm ra cuốn đi, cuốn thẳng vào bên trong linh mạch giữa không trung, trở thành một phần sức mạnh phá Thần Quang trận.
“Ngươi dùng kiếm khí của lão phu phá Thần Quang trận, lẽ nào lại đơn giản như vậy?” Phổi Vạn Lung Vương tức đến muốn nổ tung, cũng không sử dụng kiếm khí nữa, vươn tay chộp lấy một thanh trường kiếm màu đỏ tươi từ trong không trung, nhoáng một cái đã vọt đến trước mặt Hạ Thiên, trường kiếm bổ xuống đầu: “Ta xem ngươi còn cản như thế nào nữa.”
“Hạ chưởng môn cẩn thận.” Hỏa Cửu Linh kinh hô một tiếng, vội vàng vận Linh Hỏa Thuẫn đi cứu. Đáng tiếc đã muộn rồi.
Cũng không biết Hạ Thiên không tránh kịp hay là ngay từ ban đầu hắn đã không muốn tránh, tóm lại hắn bị xích kiếm bổ trúng, phân thành hai nử
Bạn cần đăng nhập để bình luận