Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3509: Đây mới gọi là sống không bằng chết

“Xem các ngươi có thể trốn được đến khi nào.” Nhiếp lão thái thái cuồng tiếu không thôi, dường như rất hưởng thụ cảm giác mèo hí chuột này: “Một lát nữa thôi, ta sẽ giết chết toàn bộ các ngươi trong bùn uyên này, để các ngươi biến thành một vũng nước đen. Có như vậy mới tiêu được mối hận trong lòng ta.”
Nhiếp mụ mụ không cách nào hiểu được:” Tiểu Táo là cháu gái ruột của ngươi, chẳng lẽ ngươi mặc kệ sống chết của con bé sao?”
“Hừ, oắt con này là do ngươi sinh ra, dính tiện khí trên người của ngươi, đã sớm không xứng với họ Nhiếp.” Nhiếp lão thái thái lạnh giọng nói.
Thân hình Ninh Nhụy Nhụy nhanh chóng lướt qua, du tẩu chung quanh Nhiếp lão thái thái, một luồng hắc khí màu đen như một dòng nước đi sau lưng bà ta.
“Đừng lãng phí thời gian.” Nhiếp lão thái thái cười gằn: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy còn có thể phá được Bùn Uyên Hắc Chiểu của lão thân sao? Đúng là buồn cười!”
“Ai nói không thể?” Ninh Nhụy Nhụy bỗng nhiên ngừng lại, thò tay vào ngực lấy kiếm hoàn, sau đó giữ lại trong lòng bàn tay: “Bây giờ ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt.”
Nhiếp lão thái thái khinh bỉ nói: “Trong tay ngươi cầm cái gì? Bom sao?”
“Không phải.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu.
“Cho dù là vậy, cũng vô dụng thôi.” Biểu hiện Nhiếp lão thái thái cực kỳ khinh thường: “Bùn Uyên Hắc Chiểu có ném bom vào cũng tịt ngòi, không hề có chút tác dụng nào cả.”
Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Dĩ nhiên không phải bom rồi, chỉ là một thanh vũ khí mà thôi, nhưng đủ để đối phó với ngươi.”
“Vũ khí?” Nhiếp lão thái thái ngẩn người: “Hừ, giả thần giả quỷ, lão thân sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên.”
“Người giả thần giả quỷ chính là ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy rót linh khí vào Lưu Vân Thiết Nhận, thanh kiếm bỗng nhiên tăng vọt mười mấy mét, xuyên thủng tâm phủ Nhiếp lão thái thái.
Nhiếp lão thái thái quả thật có chút kinh ngạc, nhưng cũng không bối rối: “Lại là kiếm hoàn. Lão thân nhớ rõ môn kỹ thuật này đã sớm thất truyền, nha đầu ngươi có được nó từ chỗ nào vậy?”
“Ta không nói cho ngươi biết đâu.” Ninh Nhụy Nhụy nhếch miệng, điều khiển Lưu Vân Thiết Nhận, giống như ngân xà cuồng vũ, trong nháy mắt chém cơ thể Nhiếp lão thái thái đến thất linh bát lạc, rơi xuống mặt đất biến thành một vũng nước bùn màu đen.
“Hừ, chiêu này của ngươi vô dụng thôi.” Nhiếp lão thái thái không khỏi nở nụ cười đắc ý: “Chỉ cần Bùn Uyên Hắc Chiểu vẫn còn, cơ thể có nát bao nhiêu lần cũng có thể tụ lại. Ngươi làm gì cũng vô ích…”
Lời còn chưa nói hết, cơ thể đã bị chém vỡ.
“Ta đã nói rồi, vô dụng thôi.” Nhiếp lão thái thái một lần nữa ngưng thực cơ thể, đưa tay đánh ra mấy trăm điểm bùn đen, cùng nhau bắn về phía mặt Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy nhẹ nhàng lóe lên rồi tránh đi, Lưu Vân Thiết Nhận điên cuồng chém đến.
“Có làm bao nhiêu lần cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.” Nhiếp lão thái thái hừ lạnh một tiếng, mấy ngàn điểm bùn đen bắn tung tóe về phía Ninh Nhụy Nhụy, dường như phong kín không gian chung quanh nàng.
Đáng tiếc, vẫn không có tác dụng như cũ.
Tốc độ này vẫn không nhanh bằng Ninh Nhụy Nhụy.
Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy sử dụng Phiếu Miểu Bộ chưa thuần thục nhưng đối đầu với Nhiếp lão thái thái vẫn không hề có áp lực.
Hai người đấu với nhau mười hiệp, Ninh Nhụy Nhụy đã có chút nhàm chán.
“Tỷ, ngươi đang chơi hay là đang chiến đấu vậy?” Ninh Nhụy Nhụy chỉ xuống mặt đất, nước bùn màu đen đã ngập đến đầu gối của hắn ta. Nhiếp mụ mụ và Nhiếp Tiểu Táo đang được hắn ta hai tay nâng hai bên: “Ngươi không xử lý bà già đáng chết này, hoặc ba chúng ta sẽ trực tiếp biến thành hắc thủy, hoặc ta sẽ mệt chết ở chỗ này.”
Nhiếp lão thái thái cười lạnh: “Hừ, có thể trở thành một phần Bùn Uyên Hắc Chiểu, đó chính là vinh hạnh suốt đời của các ngươi.”
“Được rồi, thời cơ đã thành thục.” Ninh Nhụy Nhụy mặt không thay đổi nhìn Nhiếp lão thái thái, học theo giọng điệu của Hạ Thiên: “Chiêu này của ngươi vô dụng đối với ta. Nếu không có chiêu thức này khác, vậy ngươi có thể đi chết rồi.”
“Tuổi trẻ bây giờ hay tự cho là đúng.” Nhiếp lão thái thái cũng không kiên nhẫn: “Nếu ngươi đã tự tin như vậy, lão thân sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng… Á!”
Lời còn chưa nói hết, Lưu Vân Thiết Nhận đã chém tới trước mắt, trực tiếp bổ nửa gương mặt của bà ta không còn thứ gì.
“Đã nói rồi, vô dụng…” Gương mặt Nhiếp lão thái thái tràn ngập khinh thường. Trong lúc bà ta đang định dùng bùn đen khôi phục cơ thể, một tiếng rít vang lên, vết thương phun ra máu đỏ tươi tung tóe.
Nhiếp lão thái thái kinh hoảng không thôi, liều mạng thúc giục bùn đen trở về.
Nhưng đám bùn đen này lại không có cách tụ lại cơ thể của bà ta. Nước màu đen, máu màu đỏ, óc màu trắng giao cùng một chỗ, dung thành từng tiếng thét thê lương.
Khóe miệng Ninh Nhụy Nhụy hơi nhếch lên: “Đây mới gọi là sống không bằng chết nè.”
“Ngươi đã làm gì ta?” Nhiếp lão thái thái rõ ràng cảm nhận được sinh cơ của mình đang tan biến. Bà ta vô cùng sợ hãi. Đối mặt với tử vong, bà ta càng thêm không cách nào khống chế được nước bùn đen kia.
“Ta chẳng làm gì cả, ngươi thua là vì ngươi luôn tự cho là đúng.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng thu hồi Lưu Vân Thiết Nhận: “Kiếm hoàn này của ta không phải phàm vật. Mỗi lần chém xuống, nó sẽ khiến cho mối liên hệ giữa ngươi và hắc thủy yếu đi một phần. Trước sau bao nhiêu lần, bản thân ngươi có nhớ được không?”
Nhiếp lão thái thái mở to mắt, miệng phun máu tươi, cả người sụp đổ, trong nháy mắt đã bị vũng hắc thủy hòa tan.
Chỉ là vũng hắc thủy này không có biến mất, giống như có chân, nhanh chóng chạy vào trong chỗ tối.
“Muốn chạy?” Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh một tiếng, lập tức đuổi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận