Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1932. Mua lại cả khách sạn

“Ta nói vị này, giọng nói của ngươi cũng thật lớn a, ngươi muốn ngươi tất cả mọi người ra ngoài ư? Hay ngươi ném ta ra trước thử xem, ta xem ngươi có dám né...” Có vẻ như bây giờ, Chung Triết mới để ý tới Hạ Thiên, nhưng hắn còn chưa nói hết lời, cả người đã bay lên.
“A!” Bên ngoài khách sạn vang lên một tiếng đau đớn, Chung Triết đã ngã ở cửa khách sạn.
Ở đó Chung Triết có một chút choáng váng, hắn thực sự bị ném ra ngoài? Chuyện đấy, thật sự có người dám ném hắn ra ngoài?
“Ông chủ Chung, ngươi không sao chứ?” Một giọng nói thận trọng vang lên từ bên cạnh, người nói chuyện chính là một nhân viên bảo vệ, sở dĩ bọn hắn gọi Chung Triết là ông chủ Chung thực ra bởi vì Chung Triết cũng là một trong những cổ đông của khách sạn này, cho nên hắn cũng được coi như ông chủ ở đây.
“Nói nhảm, tất nhiên là ông đây có chuyện rồi!” Cuối cùng Trung Triết khôi phục lại tinh thần, sau đó hắn giận tím mặt nói: “Tới đây, các ngươi với lão tử đi tới, ta nhất định phải giết chết tên kia…”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, từ bên trong lại bay ra một người rồi rơi trúng vào người Chung Triết, người đó không ai khác, chính là mỹ nữ hắn vừa ôm, còn hắn lại bị nện ngã xuống đất lần nữa.
“Tiểu muội chân dài, vậy mà tên ngốc đó lại xin ta ném hắn ra ngoài, có phải đầu óc hắn bị bệnh rồi không?” Hiện giờ, một giọng nói lười biếng truyền đến, sau đó mọi người nhìn thấy Hạ Thiên đứng ở cửa khách sạn, à, bên cạnh hắn còn có một người chân siêu dài, chính là Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ không thèm để ý đến hắn, đầu óc hắn mới có bệnh, đó là do người ta nghĩ rằng ngươi không dám ném mà thôi.
“Chính là tên nhóc đó, các ngươi đều lên hết cho ta, giết tên khốn kia cho ta...” Chung Triết còn chưa kịp bò dậy từ dưới đất thì đã ở đó thở hổn hển hét lớn.
Nhưng hắn lập tức phát hiện ra sắc mặt của những nhân viên bảo vệ kia rất kỳ lạ, không ai có hành động nào.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Nhanh lên, có tin là lão tử sẽ đuổi tất cả các ngươi hay không?” Chung Triết rất tức giận, sao lại như thế? Hắn thậm chí không thể chỉ huy mấy bảo vệ đang đứng bất động?
Bảo vệ vẫn không nhúc nhích, rõ ràng là hiện tại bọn hắn thà bị đuổi việc cũng không muốn xung đột với Hạ Thiên.
“Được rồi, hiện tại các người đều bị đuổi việc!” Chung Triết tức giận nói: “Cút, cút ngay cho ta!”
Nghe thấy vậy, một đám bảo vệ định quay xoay người rời đi, đối với bọn hắn mà nói, chỉ là tiền lương mấy ngàn một tháng mà thôi, không đáng để liều mạng. Về việc bị đuổi việc, thật ra bọn hắn cũng không lo lắng, dù sao ở làng du lịch này bọn hắn cũng không khó để tìm lại được việc làm. Lý do rất đơn giản, dù gì đây cũng là một hòn đảo, không phải ai cũng đồng ý đến làm việc trên đảo.
Tóm lại, bảo vệ trên đảo tương đối thiếu, không phải sao, những người đó hiện đang định đổi sang khách sạn để làm việc, nếu như không tìm được việc làm trên đảo, vậy thì cùng lắm bọn hắn sẽ rời khỏi hòn đảo này.
“Này, các ngươi chờ một chút.” Lúc này một giọng nói vang lên, mà nghe thấy giọng nói đó, mấy nhân viên bảo vệ vô thức dừng lại.
Chỉ vì người đang nói chuyện chính là Hạ Thiên, bọn hắn không sợ Chung Triết mà là sợ người đó.
“Các ngươi đừng vội đi, trước tiên đánh cho tên ngốc đó một trận đã. Nhìn tên đần ấy có vẻ cũng rất muốn ăn đòn, nhưng ta lười đánh hắn, các ngươi tới đánh đi.” Hạ Thiên bình tĩnh nói.
“Chuyện đó, anh nói là, đánh hắn ư?” Bảo vệ săm đầu kia thận trọng chỉ ngón tay về phía Chung Triết.
“Đúng vậy, chính là tên kém thông minh ấy.” Hạ Thiên gật đầu một cái.
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn Chung Triết một cái, có chút do dự.
“Này, các ngươi nhanh lên cho ta, nếu không ta sẽ đánh các ngươi đấy!” Hạ Thiên có chút bất mãn.
“Các ngươi dám đánh ta? Các ngươi dám đánh ta một lần, con mẹ nó chứ… A!” Chung Triết còn chưa nói dử lời đã bị đòn.
Một đám nhân viên bảo vệ xông tới, quyền đấm cước đá đối với Chung Triết, thực ra bọn họ đã có chút không vui, bây giờ Hạ Thiên lại muốn bọn hắn đánh, kết quả là, bọn hắn điên cuồng đánh tên kia một trận.
Chung Triết không ngừng kêu rên, còn chưa đến một phút hắn đã hoàn toàn hôn mê.
“Tên đần đó thực sự bị thiếu đòn nha.” Hạ Thiên lắc đầu, sau đó xoay người bước vào khách sạn, sau đó hắn quay người ôm Ninh Nhụy Nhụy đi vào khách sạn. Những bảo vệ kia nhìn thấy Hạ Thiên rời đi cũng nhanh chóng dừng tay. Sau đó, bọn hắn đều cấp tốc rời khỏi, chỉ để lại Chung Triết đang ngất trên mặt đất.
Ừm, lúc này, mỹ nữ đi chung với Chung Triết trước đó đã sớm biến mất không tăm tích, hình như đã bí mật chạy mất.
Hiện tại, ở quầy lễ tân của khách sạn, Thẩm Hạo vẫn lộ vẻ tức giận: “Gọi ông chủ thật sự của các ngươi tới đây, nếu hôm nay không giải quyết xong chuyện kia, ta sẽ không rời khỏi!”
Thẩm Hạo vừa nói dứt lời, một nam nhân trung niên chạy tới phía bên này. Nhân viên quầy lễ tân nhìn thấy nam nhân trung niên thì vội vàng chào hỏi hắn: “Ông chủ, ông đã tới, vị Thẩm tiên sinh này…”
“Ngươi là ông chủ thật sự ở đây?” Thẩm Hạo nhìn nam nhân trung niên.
“Đúng vậy, ta là... A, không đúng, bây giờ ta không phải nữa. Trước đây ta từng là cổ đông lớn nhất ở nơi này, ta tên là...” Nam nhân trung niên nhìn qua có chút bối rối, nhưng hắn không nói ra tên của mình, hắn lo lắng liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Đúng rồi, xin hỏi vị nào là Hạ Thiên tiên sinh vậy?”
Thẩm Hạo và Ninh Nhụy Nhụy có chút buồn bực, người đó lại đến tìm Hạ Thiên sao?
“Này, ta chính là Hạ Thiên.” Hạ Thiên lười biếng nói.
“A, Hạ tiên sinh, xin chào, xin chào, thật xấu hổ, là ta có mắt không biết thái sơn…” Hình như trên mặt nam nhân trung niên đang đổ mồ hôi.
“Có chuyện gì thì nói mau, đừng nói nhảm.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn.
“Vâng vâng vâng, Hạ tiên sinh, là như vậy, khách sạn này đã là của anh, bây giờ anh mới là ông chủ của nơi đây, cho nên bây giờ anh muốn làm gì đều được, anh có thể sa thải bất kì người nào đang ở đây, anh cũng có thể đuổi bất cứ khách nào cũng được. Tạm thời ta sẽ giúp anh quản lý nơi này. Cho dù anh có phân phó gì cũng có thể nói cho ta biết.” Nam nhân trung niên nói không ngừng.
“Ồ, vậy thì sa thải hết tất cả mọi người đi, đuổi hết những người khác, ta muốn ở một mình với Tiểu muội chân dài.” Hạ Thiên lười biếng nói.
“Này, ngươi đừng có làm loạn, ngươi đuổi tất cả mọi người đi, vậy ai sẽ cung cấp phục vụ cho chúng ta?” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói.
“Tiểu muội chân dài, ngươi không cần lo lắng, hơn phân nửa là người vợ nào đó của ta đã mua lại khách sạn cho ta, chắc chắn nàng đã thu xếp tốt cho ta rồi.” Đối với chuyện đấy, Hạ Thiên không lo lắng chút nào, bây giờ hắn chỉ muốn đuổi hết người ở trong khách sạn mà thôi.
“Được được, Hạ tiên sinh, ta sẽ đi làm ngay.” Nam nhân trung niên kia lập tức gật đầu rồi nhanh chóng quay người rời đi, vừa đi vừa lau mồ hôi, hình như hắn bị dọa đến mức rất sợ hãi, nhưng tạm thời Hạ Thiên cũng không biết.
“Bé Ngoan, ai mua khách sạn vậy?” Hắn lập tức gửi tin nhắn cho bé ngoan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận