Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2290. Đi tới đâu là loạn tới đó

"Bữa cơm này có thể ăn một cách bình thường mới là lạ." A Cửu trừng Hạ Thiên một cái, tên Trầm đại thiếu gì đó chắc chắn sẽ không chịu để yên, chẳng bao lâu nữa tuyệt đối sẽ tìm người tới đây trả thù, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Hạ Thiên hiển nhiên không để những việc này ở trong lòng, bắt đầu ăn như chưa hề có chuyện gì xảy ra: "Cửu nha đầu, ngươi thử món này xem, ăn nó có thể phát triển ngực, còn cái này có thể tẩm bổ..."
"Ngừng ngừng ngừng, ta tự lấy." A Cửu thấy đồ ăn trong bát của mình trong chốc lát sắp đầy, bèn vội vàng ngăn cản Hạ Thiên, "Ngươi cứ lo cho chính ngươi là được."
Đúng như dự đoán, ngay khi hai người sắp ăn cơm xong, cửa phòng khách lại bị gõ.
Nói là gõ, kỳ thực dùng chữ “đạp” thì hợp lý hơn. Bởi vì không biết tại sao, cái cửa này không cách nào mở ra được từ bên ngoài, người bên ngoài chỉ có thể dùng sức đạp.
"Cửu nha đầu, nàng ăn no chưa?" Hạ Thiên cười hì hì, hỏi A Cửu.
Dạ dày của A Cửu vốn dĩ không lớn, tùy ý ăn một chút, nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, không khỏi hỏi: "Sẽ không phải là ngươi gây chuyện đấy chứ?"
"Không phải là ta gây chuyện, là bọn ngu kia nhất định muốn kiếm chuyện." Vẻ mặt của Hạ Thiên vô tội, "Vừa nãy ta chưa hề nói gì, và chẳng hề làm gì cả, là tên ngu đó tự tìm tới cửa. Cửu nha đầu, chẳng phải nàng cũng đã thấy rồi đó sao?"
"Tùy chàng, dù sao ta cũng quen rồi." A Cửu lắc đầu, "Mỗi lần đi cùng với chàng, không xảy ra chút động tĩnh nào, thế thì không phải là chàng."
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên lại bị đẩy ra một cách dễ dàng. Bảy tám tên bảo vệ đứng ngoài cửa, Trầm đại thiếu ôm băng quấn đầu giống như A Tam, quát về phía Hạ Thiên và A Cửu: "Được lắm, các ngươi vẫn còn ở đây, vậy thì tốt. Đáng lẽ chỉ muốn giáo huấn ngươi các một xíu, nhưng tiếc là các ngươi nhất định phải đâm đầu vào chỗ chết, thế thì cũng đừng trách ta!"
Dứt lời, quay đầu quát với mấy tên bảo vệ đang cầm gậy điện trong tay: "Các ngươi đánh cho ta! Đánh cho chết, đánh chết thì có ta lo!"
"Chàng định xử lý như thế nào đây?" A Cửu chỉ vào đám bảo vệ đang xông tới, hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười hì hì: "Cửu nha đầu, ăn cơm xong thì phải vận động một chút, như vậy mới tốt cho tiêu hóa."
"Oành! Oành! Oành!"
Đám bảo vệ kia còn chưa chạm vào người Hạ Thiên, đã bị một cước đạp bay ra ngoài.
Trầm đại thiếu ngơ ngác nhìn, đây rốt cuộc là ai, sao sức chiến đấu lại mạnh đến vậy. Sau đó nói với hai tên vệ sĩ ở sau lưng mình: "Hai người các ngươi lên cho ta, làm thịt tiểu tử này!"
"Đại thiếu gia, ông chủ chỉ nhờ chúng ta phụ trách sự an toàn của ngươi, chứ không phải là tay chân của ngươi." Một vệ sĩ trong hai người họ thản nhiên nói.
"Mẹ nó, bớt phí lời, các ngươi không ra tay, thì lão tử sẽ tự hại mình, để xem ngươi ăn nói với cha ta như thế nào." Trầm đại thiếu lập tức mở miệng uy hiếp, "Hơn nữa, mọi thứ của cha ta sau cùng còn không phải là của ta hay sao, hai người các ngươi ở trước mặt ta ngoan cố làm gì!"
Hai tên vệ sĩ này liếc mắt nhìn nhau, thế là ngầm hiểu ý, cùng đi vào phòng khách, không nói hai lời liền ra tay với Hạ Thiên.
Tốc độ cực nhanh, quyền cước cũng sắc bén dứt khoát, phối hợp hết sức ăn ý.
Chỉ là ở trong mắt Hạ Thiên và A Cửu, động tác của hai người lại như thể là slow motion trong phim ảnh, chậm muốn chết.
"Bọn họ nhìn như có chút không... Không bình thường." Trong lòng A Cửu dâng lên một cảm giác kỳ quái, đây là hiệu quả đi kèm sau khi tẩy tủy, dù là ngũ giác hay là giác quan thứ sáu, đều trở nên nhạy bén một cách dị thường.
Hạ Thiên lười biếng nói: "Hai tên đần này đều cắn thuốc, rõ ràng là bọn tay chân được bồi dưỡng từ việc dùng thuốc lâu dài đây mà."
Vừa mới dứt lời, hai tên vệ sĩ này liền hoàn thành động tác bao vây, hai cái chân trái bỗng dưng kẹp Hạ Thiên vào giữa, dường như có lực đạo vạn cân đang nặng nề đập vào ngực và lưng của Hạ Thiên.
"A ——"
Hai tên vệ sĩ đồng thời kêu thảm một tiếng, sau đó ôm cái chân gãy của mình, cụt hứng ngã xuống đất. "Chuyện này... Chuyện này không thể nào!"
Trầm đại thiếu thấy thế cũng bị dọa cho phát sợ, hai tên vệ sĩ này chính là vệ sĩ mà gia tộc của bọn hắn chuyên tâm bồi dưỡng nhiều năm qua, chưa nói đến thực lực cường hãn, cho dù thân thể hay là ý chí đều đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, làm sao có thể bị gãy chân một cách khó hiểu như vậy được, lại còn kêu thảm như người bình thường nữa chứ.
"Loại đồ đần như ngươi đúng là hiếm thấy lạ thường." Hạ Thiên biết trên đời này có nhiều kẻ ngốc, và bọn chúng đều có cùng một điểm chung, đó chính là kiến thức hạn hẹp, động một chút là nói "Chuyện này không thể nào", "Chuyện kia không thể nào".
"Được rồi, đừng làm quá nữa." A Cửu thuận miệng nhắc nhở một câu.
"Các ngươi đừng vội đắc ý!" Trầm đại thiếu rất nhanh khôi phục tinh thần lại, gào thét nói: "Có ngon thì đừng đi, nhà ta còn có vệ sĩ lợi hại hơn, giờ đang kêu đến, để cho các ngươi biết kết cục khi đắc tội ta!"
"Không rảnh chơi với đồ đần nhà ngươi, ta còn muốn về nhà đi ngủ với Cửu nha đầu nữa." Hạ Thiên duỗi tay nắm lấy cổ áo của Trầm đại thiếu, tiện tay ném hắn ra ngoài.
A Cửu không khỏi lắc đầu thở dài: "Cái gọi là thập đại công tử của Kinh Thành, chính là hạng người này sao? So với mười hai năm trước, thật đúng là hoàn toàn không đủ tư cách."
"Ai nói Kinh thành thập công tử không đủ tư cách?" Lúc này, trong phòng khách chí tôn VIP từ trên lầu có mấy người bước ra, một người trong số đó là một thiếu niên mày kiếm mắt sáng đang chậm rãi đi xuống cầu thang, ánh mắt u ám, trong giọng nói mang theo một luồng sát khí nồng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận