Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2849: Tận lực thỏa mãn ngươi

“Hạ Thiên, ngươi đừng có khoác lác.” Nụ cười trên gương mặt Tiêu Thiên Địch ngưng lại: “Bất diệt chi thể là một trong mười hai tiên thể của tu tiên giả. Nghe nói ngươi cũng là một loại trong đó, ngươi nên biết rõ ràng sự lợi hại của tiên thể như thế nào. Bất luận ngươi dùng phương thức nào để giết ta, mười ngày sau, ta đều có thể phục sinh, cho nên ngươi đừng uổng phí sức lực nữa.”
Y Tiểu Âm nhạy bén phát hiện được trong lời nói của Tiêu Thiên Địch có chút không đúng. Trước đó, hắn ta nói trong vòng mười ngày, bây giờ lại nói đúng mười ngày sau. Nhìn thì không thấy khác nhau bao nhiêu, nhưng vừa lúc nói rõ hắn ta đang sợ.
“Tiêu tiên sinh, trước kia ngươi không phải như vậy.” Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói.
Tiêu Thiên Địch mỉm cười, làm ra vẻ thoải mái: “Đó là vì ta đang thăm dò các ngươi, xem các ngươi có đáng cho ta tin tưởng hay không. Bây giờ ta đã thăm dò ra. Hạ Thiên, mặc dù cảnh giới của ngươi sụt giảm, nhưng thực lực vẫn cường đại như cũ, đáng để hợp tác.”
“Đây chính là di ngôn của ngươi à?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Tiêu Thiên Địch nheo mắt, lạnh giọng nói: “Hạ Thiên, ngươi nhất định phải đẩy mọi việc vào đường cùng sao? Ngươi coi mình là thần, không gì làm không được? Ta không ngại nói cho ngươi biết, cho dù Thánh Dữ chi thể của ta không phải trời sinh, trạng thái không được trọn vẹn, nhưng còn cao cấp hơn Băng Hỏa linh thể của ngươi rất nhiều. Ngươi giết ta chính là chuốc họa cho ngươi. Chờ ta phục sinh, ngươi nhất định sẽ chết.”
“Ngươi chết chắc rồi, ngươi không có khả năng phục sinh đâu.” Hạ Thiên không nói thêm câu nào, ngân châm giữa ngón tay thẳng tắp đâm vào huyệt Thái Dương của Hạ Thiên: “Thánh Dữ chi thể của ngươi cũng không phải không có biện pháp phá giải. Ngươi làm bộ trước mặt ta để làm gì?”
Tiêu Thiên Địch cũng chẳng có suy nghĩ cầu hòa, hung hăng nói: “Được, ta muốn xem xem ngươi phá giải như thế nào. Dù sao, mười ngày sau ta sẽ đến lấy mạng chó của ngươi. Đến lúc đó, những chiêu thức này của ngươi vô hiệu đối với ta. Để ta xem ngươi chết hay là ta chết.”
“Ngươi không có cơ hội đâu.” Hạ Thiên mỉm cười, hàn khí âm u do gân trùng băng long mang đến, thuận theo ngân châm giữa ngón tay trực tiếp đâm vào cơ thể Tiêu Thiên Địch.
Tiêu Thiên Địch cảm thấy không ổn, sợ hãi hỏi: “Ngươi đã làm gì ta?”
“Không có gì, ta chỉ phế bỏ gân mạch toàn thân của ngươi, thuận tiện đông lạnh ngươi lại.” Hạ Thiên đáp: “Ngươi không phải muốn trường sinh bất lão sao? Ngươi không phải thích chơi nước sao? Để ta dốc sức thỏa mãn ngươi.”
“Không, ngươi không thể làm như vậy.” Tiêu Thiên Địch lập tức hiểu ra ý đồ của Hạ Thiên, có chút luống cuống: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết sư phụ ta là ai sao? Không muốn biết hạt giống huyết diệu lợi hại như thế nào à? Chẳng lẽ không muốn… A!”
Một cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp toàn thân Tiêu Thiên Địch, lục phủ ngũ tạng, huyết nhục cốt tủy… tất cả dần dần bị đóng băng. Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, cả người hắn ta biến thành băng điêu.
“Hạ Thiên, ngươi, ngươi chết không yên lành đâu.” Tiêu Thiên Địch cố nén đau đớn gào lên, nhưng âm thanh càng lúc càng yếu, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, hàn khí nhập não.
Hạ Thiên thu châm và gân trùng băng long, hờ hững nói: “Ngươi thành thật đi chết đi, sau đó biến thành băng điêu. Đây chính là kết cục tốt nhất của ngươi. Nếu ngươi không cam tâm, muốn thôi động Thánh Dữ chi thể để thoát khỏi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa. Ngươi tái sinh có nhanh bao nhiêu, hàn khí kia sẽ nhanh hơn ngươi gấp đôi. Đến lúc đó, ngươi chỉ thể nghiệm thống khổ càng lớn hơn mà thôi, hơn nữa vẫn phải chết.”
Lúc này, Tiêu Thiên Địch đã biến thành băng điêu. Mặc dù hắn ta vẫn còn sót lại chút ý thức nhưng không còn làm được bất kỳ điều gì nữa rồi.
“Vợ Y Y, ngươi ở đây chờ ta một lát.” Hạ Thiên dặn dò Y Tiểu Âm một câu, sau đó mang theo băng điêu Tiêu Thiên Địch biến mất.
Hơn nửa canh giờ sau, Hạ Thiên xuất hiện một lần nữa. Hồ nước kết băng gần đó cũng khôi phục lại bình thường.
“Ngươi mang người đi đâu vậy?” Y Tiểu Âm lên tiếng hỏi.
Hạ Thiên cười nói: “Hắn ta không phải thích chơi nước sao? Ta thả hắn ta xuống dưới đáy một cái mương lớn rồi.”
“Hắn ta không phục sinh lại chứ?” Y Tiểu Âm thuận miệng hỏi.
“Không đâu.” Hạ Thiên bình tĩnh lắc đầu: “Hắn ta không có bản lãnh đó. Cho dù gặp được chuyện gì ngoài ý muốn, may mắn sống lại, cũng chỉ biến thành đồ ăn cho quái ngư dưới đáy biển, đời này không thoát khỏi đáy biển được đâu.”
Nếu Hạ Thiên đã nói như vậy, Y Tiểu Âm tất nhiên không có gì để nói.
Y Tiểu Âm chợt nhớ đến điều gì, vội hỏi: “Nhưng những vấn đề ngươi nhắc đến trước kia, ngươi thật sự không muốn biết đáp án sao?”
“Vấn đề gì?” Hạ Thiên không hiểu hỏi.
Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên, lắc đầu: “Không có gì.”
Giải quyết xong chuyện trước mắt, Hạ Thiên quyết định đi theo Y Tiểu Âm đến tập đoàn Thần Y, đương nhiên không quên gọi điện thoại cho Triệu Thanh Thanh.
Trong điện thoại, Hạ Thiên chỉ nói một câu sự việc đã được giải quyết xong, về sau là nói nhăng nói cuội, trêu chọc nữ đồ đệ.
Triệu Thanh Thanh bất đắc dĩ đành phải gọi cho Y Tiểu Âm hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.
“Sự việc chính là như vậy.” Y Tiểu Âm thuật lại chuyện ở Giang Hải một lần cho Triệu Thanh Thanh nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận