Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2079. Định Nhan Đan

“Trước tiên đừng có chạy, ta còn một sô việc muốn hỏi ngươi mà.” Tốc độ của Ninh Nhụy Nhụy cũng không chậm, ít nhất là nhanh hơn so với nữ nhân đội mũ rộng vành kia. Không đến vài giây sau đã đuổi kịp nữ nhẫn đội mũ rộng vành, ngăn cản đường đi của nàng. Nữ nhân đội mũ rộng vành nhìn Ninh Nhụy Nhụy với vẻ lúng túng, trong lòng cố nén cảm cảm giác không cam lòng, nói: “Lần này là do ta sơ suất chứ không vì thực lực không bằng ngươi.. Nếu ngươi có gì muốn hỏi thì nhanh lên, ta còn phải đi lấy Định Nhan Đan, nếu như bị ngươi kéo dài, ta chắc chắn sẽ không để cho ngươi yên.”
“Không sao cả, ta đi với ngươi. Vừa đi vừa nói cũng được.” Ninh Nhụy Nhụy thật sự không có thói quen ép hỏi người khác, nàng thích giao tiếp tự nhiên hơn. Theo nàng, thông tin thu được bằng cách này đáng tin cậy hơn.
“Vậy hắn…” Nữ nhân đội mũ rộng vành có vẻ do dự, hơi kiệng dè liếc nhìn Hạ Thiên. Thực ra thực lực của Ninh Nhụy Nhụy cũng ngang ngửa nàng, nhưng nam nhân kia thật sự không thể dò được. Vừa rồi nàng hoàn toàn không nhận ra Hạ Thiên xuất hiện từ lúc nào, cũng không biết vì sao bản thân lại không thể cử động được.
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Ngươi không cần quan tâm đến hắn, miễn là bạn không có ý đồ xấu gì với ta, về cơ bản hắn sẽ không thèm để ý tới ngươi.”
Nghe những lời này sao lại có cảm giác không thoải mái, vừa nghĩ đến sự đáng sợ của Hạ Thiên, nữ nhân đội mũ rộng vành cũng chỉ có thể đè nén những suy nghĩ vớn vẩn vào trong lòng: “Vậy thì ngươi muốn biết cái gì?”
“Chuyện ta muốn biết nhiều lắm, chẳng hạn như…” Đầu tiên Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng hỏi tới một số vấn đề không liên quan. Nhưng thực ra nàng đã biết hầu hết đáp án, nàng chỉ muốn kiểm tra xem nữ nhân đội mũ rộng vành này có thể nói dối hay không.
Cũng may, nữ nhân đội mũ rộng vành rất thức thời, không hề nói dối Ninh Nhụy Nhụy. Thực ra nàng nói dối cũng vô ích, bởi vì ở đây có Hạ Thiên, bất kỳ kẻ nào nói láo cũng không thể chạy thoát khỏi ánh mắt của hắn.
“Thứ kia dùng như thế nào?” Cuối cùng Ninh Nhụy Nhụy đã hỏi tới vấn đề nàng khá quan tâm, nàng vẫn cầm trong tay vài viên Kiếm Hoàn. Dù sao trước đây chỉ thấy được thứ này trong tiểu thuyết tiên hiệp.
“Thực ra phương pháp không hề phức tạp chút nào, làm cho viên thuốc ấy căng lên, Kiếm Hoàn chỉ cần chịu lực sẽ biến hình, trở thành hình dáng thanh kiếm.” Nữ nhân đội mũ rộng vành thả một viên Kiếm Hoàn từ trong tay ra, lập tức bóp chặt rồi đột nhiên ném mạnh ra ngoài.
Sau khoảng ba giây, viên Kiếm Hoàn được ném ra biến thành một thanh trường kiếm rồi bắn thẳng ra ngoài, găm trên mặt đất.
“Thật sự đơn giản như vậy sao?” Ninh Nhụy Nhụy nghi ngờ nhìn viên Kiếm Hoàn đang nằm trong lòng bàn tay, dùng sức bóp mạnh, nàng còn chưa kịp ném ra ngoài thì viên Kiếm Hoàn đột nhiên biến thành một thanh trường kiếm: “Lại là thật ư, ta còn tưởng rằng phải cần các loại khẩu quyết gì đó.”
Nữ nhân đội mũ rộng vành lúng túng khi nhận ra rằng thực lực của Ninh Nhụy Nhụy thực sự lớn hơn nàng rất nhiều.
“Vậy làm cách nào để thanh trường kiếm khôi phục thành một viên Kiếm Hoàn?” Sau khi Ninh Nhụy Nhụy thử qua mấy lần thì lại hỏi.
Nữ nhân đội mũ rộng vành lắc đầu: “Chuyện ấy ta cũng không biết.”
Lúc này Hạ Thiên nói chen vào: “Tiểu muội chân dài, chỉ cần cô đưa linh khí bên trong cơ thể mình rót vào thanh trường kiếm thì nó sẽ co lại thành một viên.”
“Thật sao?” Ninh Nhụy Nhụy lập tức thử làm, kết quả là phát hiện ra linh lực trong cơ thể đang bị một cỗ sức mạnh khó hiểu phong tỏa, lúc đó nàng mới nhớ tới vị tu tiên giả dẫn bọn hắn tới nơi này đã bố trí một trận pháp áp chế tu tiên giả. Nhưng không sao cả, chờ đi ra ngoài sẽ từ từ thử là được rồi.
“Ngọn núi này xảy ra chuyện gì vậy?” Ninh Nhụy Nhụy phát hiện ngọn núi mà bọn hắn đang bước lên có chút kỳ lạ. Nữ nhân đội mũ rộng vành dùng chân dậm mạnh vào sườn núi, sau đó trả lời: “Thực ra, toàn bộ ngọn núi này được tạo nên từ những viên Kiếm Hoàn chồng chất kia. Số lượng nhiều đến mức không thể đếm được. Không ai biết nó đã xảy ra chuyện gì. Khi ta đến nơi này đã có đủ loại đan dược, vật liệu, Kiếm Hoàn... Chồng chất như núi rồi.”
“Ngươi đến đây từ khi nào? "Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp.
Nữ nhân đội mũ rộng vành đáp: “Ba mươi năm trước.”
“Vậy ngươi đến bằng cách nào?” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, cũng không có gì ngạc nhiên, trước đó nàng đã từng gặp một người đến cách đây tám mươi năm và vài người đến từ sáu mươi năm trước. Thực sự không ngạc nhiên lắm nếu có người đến từ ba mươi năm trước.
Nữ nhân đội mũ rộng vành kể: "Cách đây ba mươi năm, vợ chồng ta cùng lên thuyền quốc tế để đánh bạc trên biển, kết quả là gặp phải vòng xoáy Hải Nhãn, thuyền trực tiếp bị nhấn chìm, hầu hết mọi người đều chết. Ta may mắn không chết nhưng khi tỉnh lại đã ở chỗ này rồi.”
“Có phải chiếc thuyền ngươi ngồi lên là của nhà họ Viên ở thành phố Quế không?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, đây là lần thứ hai nàng nghe thấy hai chữ Hải Nhãn này. Trước đó Trần Đô kia cũng từng nói tới.
Nữ nhân đội mũ rộng vành tỏ vẻ kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”
“Quả nhiên lại là nhà họ Viên kia.” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi rơi vào trầm tư, bản thân nàng là một người thành phố Quế, nàng thực sự đã từng nghe nói đến nhà họ Viên, nhưng phần lớn mọi người đều dựa theo chuyện xưa biết đến, bởi vì hai mươi năm trước gia tộc đó đã biến mất khỏi thành phố Quế.
Biến mất mà không ai biết bọn hắn chuyển đã dọn đến ở nơi nào.
“Chờ trở lại mặt đất, ta nhất định phải tìm ông nội để tìm hiểu rõ về nhà họ Viên đó một chút.” Rõ ràng là Ninh Nhụy Nhụy không ngờ rằng nàng được nghe hai ba lần liên tiếp thông tin về gia tộc này ở thế giới dưới đáy biển.
Sau một hồi trò chuyện, từ trong miệng nữ nhân kia Ninh Nhụy Nhụy đã biết được rất nhiều chuyện.
“Lát nữa tới chỗ nhận Định Nhan Đan, các ngươi tuyệt đối không được nói lung tung.” Nữ nhân đội mũ rộng vành đột nhiên mở miệng nhắc nhở Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Sơn chủ ở nơi đó là một người không dễ trêu chọc vào, mặc dù hắn mới tới đây được khoảng mười một mười hai năm, nhưng đã nắm trong tay mấy ngọn núi, cứ cách bảy ngày là đến hạn phát Định Nhan Đan, tất nhiên chúng ta bắt buộc phải làm thay hắn vài việc. Nếu không hắn sẽ đoạt mất đan dược, thậm chí là trực tiếp giết chết.”
“Định Nhan Đan? "Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Có phải là đan dược duy trì ngoại hình không?”
Nữ nhân đội mũ rộng vành gật đầu: “Đúng vậy, đồng thời nó cũng là thuốc trì hoãn lão hóa. Nếu không có thuốc đó, phần lớn là những người ở đây đều đã chết từ lâu rồi.”
Cũng không lâu lắm, nữ nhân đội mũ rộng vành đã dẫn bọn hắn đến trước một ngọn núi, nơi có rất nhiều người đã tụ tập, ngay ngắn trật tự đứng xếp hàng, từng người một đi lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, có một nam nhân trung niên ngồi trên ghế, hắn từ trên cao nhìn xuống đám người dưới núi, sắc mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn. “Chậc chậc chậc chậc, không ngờ lại gặp được người quen cũ ở đây.” Khi người trên núi vừa nhìn thấy Hạ Thiên, ánh mắt hắn chợt lóe, âm hiểm cười nói: “Hạ Thiên, đã bao nhiêu năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận