Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3369: Hệ thống Home

“Ta là bé ngoan, đây là tên tài khoản mà sư phụ tiểu yêu tinh đã cho chúng ta.” Bé ngoan trừng mắt nhìn Hạ Thiên, hơi có chút tức giận nói: “Hơn nữa, gọi là bé ngoan thì nhất định phải ngoan sao? Ai quy định?”
Hạ Thiên nhìn nàng một chút, thuận miệng nói: “Ta vừa mới quy định, ngươi không phục?”
Bé ngoan không khỏi hừ một tiếng: “Vậy ngươi đi tìm một bé ngoan khác đi, tọa độ nhất định là nàng ấy phát. Hơn nữa, nàng ấy nhất định là bé ngoan mà ngươi thích.”
“Nàng ấy cũng đến đây sao?” Ninh Nhụy Nhụy tò mò hỏi.
“Vậy thì không.” Bé ngoan lắc đầu: “Giữa chúng ta có ước định, tuyệt đối không thể đồng thời ra ngoài. Ta ra, nàng ấy nhất định phải ở “Home” và ngược lại.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Các ngươi ở chung một chỗ?”
“Home” là thuật ngữ chỉ một hệ thống của bé ngoan chúng ta.” Bé ngoan thuận miệng giải thích: ‘Nếu không thường xuyên kiểm tra, hệ thống đoán chừng sẽ thăng thiên. Đến lúc đó, ngoại trừ sư phụ tiểu yêu tinh, ai cũng sửa không được.”
“Còn có chuyện này sao?” Ninh Nhụy Nhụy không hiểu: “Hệ thống chương trình là do các ngươi thiết kế, chẳng lẽ nó còn có thể thoát khỏi sự khống chế của các ngươi?”
“Đương nhiên rồi.” Bé ngoan nói: “Home là hệ thống khai thác trí tuệ nhân tạo của sư phụ tiểu yêu tinh, chúng ta vẫn không ngừng hoàn thiện nó. Nó gần như có thể khống chế mạng lưới toàn cầu, còn có hệ thống theo dõi, hệ thống truyền tin. Hơn nữa, hệ thống này tiến hóa quá nhanh, gần đây càng lúc càng không nghe lời.”
Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy không rõ ràng nguyên nhân trong đó nhưng rất nhanh trong đầu đã có một ví dụ tương tự: “Có phải giống như Ultron trong Iron Man hay không?”
“Cũng không khác gì lắm.” Bé ngoan gật đầu: “Tuy nhiên, nếu “Home” độc lập, mức độ nguy hại còn cao hơn Ultron nhiều. Nói không chừng, nó còn có thể tiêu diệt trái đất luôn.”
Ninh Nhụy Nhụy không tin tưởng lời nói này lắm, chỉ cảm thấy bé ngoan hơi có chút khoe khoang, ngược lại hỏi một câu: “Vậy tại sao ngươi lại đến tàn cảnh U Minh?”
“Ta nói ta đi vệ sinh nên bị lạc dường, sau đó không cẩn thận bị cuốn vào đây, các ngươi tin không?” Bé ngoan chép miệng, ủy khuất nói.
“Tin, đương nhiên là tin rồi.” Ninh Nhụy Nhụy nhẹ gật đầu: “Ngươi không có lý do để nói dối, cũng không cần thiết phải nói dối chúng ta.”
Bé ngoan phấn chấn hẳn lên, lập tức ôm lấy Ninh Nhụy Nhụy: “Quá tốt rồi, rốt cuộc cũng có người tin ta. Giữa người với người, vẫn nên có sự tin tưởng lẫn nhau, nếu không, làm người sẽ rất phiền muộn.”
“Ngươi đến đây đúng là có chút ngoài ý muốn.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhưng ngươi đến quán cơm Hòa Bình hẳn là có mục đích.”
“Là do hệ thống Home phát ra một số số liệu. Có đôi khi nó sẽ phỏng đoán một số sự kiện tương lai gần.”
Bé ngoan cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói: “Chúng ta giải mã những số liệu đó, tìm được quán cơm hòa Bình. Chúng ta tiếp tục kiểm tra một số tư liệu trên mạng, phát hiện quán cơm này có vấn đề. Sau khi thương lượng xong, ta quyết định đến xem một chút. Đoán chừng một bé ngoan khác sợ ta xảy ra chuyện, cho nên đã gửi tọa độ cho ngươi.”
“Một bé ngoan khác.” Ninh Nhụy Nhụy không quen lắm với cách gọi này: “Ngươi nên nói thẳng ngươi tên gì đi. Cứ bé ngoan này bé ngoan nọ, cũng không biết đang nói ai nữa.”
Bé ngoan do dự một chút. Đối với hacker mà nói, điều kiêng kỵ nhất chính là tiết lộ tin tức thật về mình.
Tuy nhiên, Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy vẫn rất đáng tin cậy: “Ta họ Thẩm, nhũ danh Manh Manh. Các ngươi có thể gọi ta là Tiểu Thẩm, hoặc Manh Manh cũng được.”
“Được rồi, vậy để ta gọi ngươi là Manh Manh.” Ninh Nhụy Nhụy nhẹ gật đầu.
Hạ Thiên hiển nhiên sẽ không ra bài theo sáo lộ, nhìn bé ngoan trên dưới, sau đó cười nói: “Tiểu Thẩm, Manh Manh, nghe không hay chút nào. Chi bằng ta lấy cho ngươi một ngoại hiệu dễ nghe hơn. Ở phương diện này, ta chính là đại sư.”
“Thôi đi, ngươi lấy ngoại hiệu làm gì mà dễ nghe cho được.” Ninh Nhụy Nhụy đến bây giờ vẫn còn oán niệm với ngoại hiệu “tuổi muội chân dài” mà Hạ Thiên đã đặt cho nàng.
Bé ngoan nhìn chằm chằm Hạ Thiên, vội vàng từ chối: “Đừng, ta không muốn, ngươi im lặng đi.”
“Ừm, ngươi bằng phẳng như vậy, chi bằng gọi là Ba Ba.” Hạ Thiên cười một tiếng.
Bé ngoan lập tức khoát tay: “Quả nhiên là khó nghe, hơn nữa ta không phải người Giang Hải, gọi Ba Ba cái gì chứ. Nếu ngươi gọi ta như vậy, ta lập tức chết ở đây ngay.”
“Nhưng ta cảm thấy rất dễ nghe.” Hạ Thiên làm ra vẻ chăm chú: “Ngươi không thử suy tính một chút sao?”
Hạ Thiên làm ra vẻ suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Đậu Đinh.”
Bé ngoan cố gắng mở to mắt, muốn dùng ánh mắt giết chết Hạ Thiên.
“Đã đến chỗ nào rồi, tại sao ngươi còn như vậy chứ?” Ninh Nhụy Nhụy thật sự than thở cho mạch suy nghĩ thiên mã hành không của Hạ Thiên: “Ngươi không thể tôn trọng người ta một chút, gọi nàng ấy là Tiểu Thẩm hoặc Manh Manh sao?”
Hạ Thiên trả lời: “Không được, bởi vì ta nhìn nàng ấy có chút khó chịu. Về sau cứ gọi nàng ấy là Tiểu Đậu Đinh đi. Cứ quyết định như vậy.”
Bé ngoan làm ra vẻ như muốn khóc: “Ngươi cứ như vậy mà giết ta sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận