Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2362. Lương Bắc Thần

"Tất nhiên là không phải vậy rồi." Sắc mặt của nam nhân áo bào xanh ngạo nghễ, "Sư phụ chính là một nhân kiệt tuyệt thế trăm năm khó có một, giới trần tục không có ai có thể so bì với lão nhân gia."
"Được rồi." Nam nhân áo bào trắng hơi mất kiên nhẫn, "Ta không rảnh ở đây nói nhảm với ngươi nữa, ta đi cứu người, thuận tiện điều tra thử ngọn nguồn của âm Cực Hoàn này, ngươi tự thu xếp ổn thỏa, nếu như ta làm xong việc ở trên đảo mà chưa thấy ngươi, vậy ngươi cứ chờ sư phụ phạt thêm mấy tội đi."
Dứt lời, chỉ thấy nam nhân áo bào trắng chưởng xuống dưới, thuyền cứu nạn đó liền nhanh chóng di chuyển, hắn lái nó trên biển, đi về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Nam nhân áo bào xanh nhảy về bè trúc, tâm tình rất là khó chịu, tự nhủ: "Không phải chỉ lớn hơn ta vài tuổi thôi sao, còn bày đặt ra vẻ sư huynh dạy đời ta, khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, không thỏa thích vui chơi, tu này tiên nọ thì có ý gì hay chứ. "
Sau đó lại tự lẩm bẩm: "Cũng không hiểu sao sư phụ lại có suy nghĩ đến giới trần tục tìm hạt giống tu tiên, linh khí ở đây sớm đã suy kiệt đến nỗi không còn thừa lại bao nhiêu, sao có thể tu tiên giả chứ, phỏng chừng là ngay cả một tên Luyện Khí kỳ cũng không tìm được.”
“Tên Trường Sinh chủ gì đó chỉ đơn thuần là dùng chút thủ đoạn tà môn ngoại đạo để mình sống lâu một chút mà thôi, còn về cái tên âm Hậu gì đó, phỏng chừng cũng là có tiếng mà không có miếng.”
“Chán quá đi, ngay cả một người có thể chơi với ta cũng không có."
Trong lúc nói, ánh mắt của nam nhân áo bào xanh bỗng nhiên ngưng trọng, phát hiện xa xa vậy mà có một tấm nệm trôi tới, tốc độ so với bè trúc của hắn chỉ nhanh hơn chứ không chậm.
Phải biết bè trúc này của hắn sở dĩ không cần trang bị động lực mà vẫn có thể ở trên biển, chính là do hắn tiêu hao linh khí của mình để điều khiển nó.
"Có chút thú vị, lẽ nào nhanh như vậy liền gặp phải đồng đạo tu tiên rồi sao?" Trên mặt nam nhân áo bào xanh lộ ra vẻ tươi cười, lập tức thôi động bè trúc nhanh chóng tiếp cận tấm nệm đó.
Có một nam nhân tướng tá thường thường không có gì đặc biệt nằm trên tấm nệm, dường như đã ngất đi, bên cạnh đó còn có một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, vóc dáng và gương mặt kia, xác thực là cực phẩm hiếm thấy.
Còn những thứ còn lại, cũng không biết có tính là người hay không, giống như mới vừa từ trong mỏ dầu chui ra, khắp toàn thân đều đen như mực, hình như còn đang không ngừng hòa tan.
"Mỹ nữ, cần giúp đỡ không?" Nam nhân áo bào xanh thân thể như ngọc, vén mũ trùm che trên đầu lên, lộ ra nụ cười khá là mê người.
Nữ nhân đẹp như thiên tiên này chính là A Cửu, vài phút trước nàng mới cứu một người từ trên biển, một người khắp toàn thân đều bị chất nhầy màu đen bao phủ, trông như sô cô la sắp tan ra, đã nghiêm trọng không ra hình người.
Ngay lúc nàng đang nghĩ cách làm sao cứu người này, xa xa có một bè trúc trôi đến, trên bè có một thiếu niên mặc áo bào xanh đang đứng đấy, cười dâm dê, nói với nàng.
"Sao trên biển lại có nhiều quái nhân đến vậy?" Trong lòng A Cửu nghi hoặc không thôi, nhưng cũng không thèm để ý đến người xa lạ này.
"Này, ta đang nói với ngươi đó." Thiếu niên áo bào xanh chưa nhận được lời đáp của A Cửu, trong lòng hơi khó chịu: "Mỹ nữ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một của ngươi, đừng có bỏ lỡ. "
A Cửu thực sự có chút cạn lời, làm sao ở biển này luôn có khả năng gặp phải loại đồ đần tự cho mình là tốt lành như thế này cơ chứ: "Xin lỗi, ta không quen ngươi, không thấy ta đang bận à?"
"Ngươi khỏi cần bận, tên đó đã bị âm Cực Hoàn phản phệ." Thiếu niên áo bào xanh cười đắc ý, chỉ vào người khắp toàn thân như bị thoa dầu, "Bóng ma đã thẩm thấu thân thể cả trong lẫn ngoài của hắn rồi, đã hết thuốc chữa, không bằng trực tiếp giết, giải thoát cho hắn."
A Cửu cũng đoán được người này có thể là bị ô nhiễm bởi âm Cực Hoàn, chỉ là không ngờ rằng thiếu niên trước mắt này thế mà cũng có thể nhìn thấu, không khỏi hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta tên Lương Bắc Thần, là một tu tiên giả." Thiếu niên áo bào xanh cười đắc ý, nói: "Ta thấy tư chất của ngươi không tệ, làm nữ nhân của ta, như thế nào? Ta có thể để ngươi trường sinh bất lão, mãi mãi trẻ đẹp."
Hạ Thiên đang ngủ, vào lúc này mở mắt ra, rất là khó chịu, nói: "Đồ đần nhà ngươi đang tìm đường chết, đúng không? Dám ngó ngàng đến người đàn bà của ta."
“Đây là người đàn bà của ngươi?" Thiếu niên áo bào xanh đánh giá Hạ Thiên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối, "Đáng tiếc, ngươi không xứng với người phụ nữ này. Có điều, ngày hôm nay ngươi có thể gặp được ta, cũng là phúc phận của ngươi. Như vậy đi, bổn công tử cũng lười tốn thời gian với ngươi."
Dứt lời, hắn tiện tay tháo một túi gấm treo ở bên hông, ném tới trước mặt Hạ Thiên: "Đồ vật trong đó, tùy tiện bán một cái, liền có thể cho ngươi không lo ăn uống cả đời, nữ nhân này bây giờ thuộc về ta."
Hạ Thiên ngồi dậy, lười biếng nhìn thiếu niên áo bào xanh một cái: "Đồ đần nhà ngươi nghe không hiểu tiếng người à? Nhất định phải để ta động thủ, vậy ngươi muốn trở thành thái giám hay là người chết?"
"Phách lối thật đấy." Thiếu niên áo bào xanh cười nhạo không ngớt đối với phản ứng của Hạ Thiên, "Cơ mà, ta khuyên ngươi tốt nhất là thu túi gấm đó, sau đó đời đời truyền xuống như đồ gia truyền. Còn nữ nhân này ta muốn, nhìn sắc đẹp của nàng cũng miễn cưỡng có thể làm hầu gái bên người ta."
"Không biết nói chuyện thì cút xa một chút, đừng ở chỗ này rước họa vào thân, bằng không tự gánh lấy hậu quả." A Cửu nghe vậy, tâm tình khá là phức tạp, trước đây xuất thân của nàng không tốt, là một cô nhi không cha không mẹ, sau khi được âm Y môn điều đi làm thị nữ của Y Tiểu m, mặc dù Y Tiểu Âm đối xử với nàng như tỷ muội, nhưng dù sao địa vị xa cách, trong lòng nàng không hẳn là không có tí khúc mắc nào.
Người trước mắt này lại tỏ thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến, cao cao tại thượng, bảo nàng làm hầu gái bên người, điều này khiến nàng cực kỳ khó chịu.
"Dám nói với ta chữ “cút”, ngươi đây là đang tìm đường chết!" Thiếu niên áo bào xanh biến sắc, trong mắt tràn đầy sát khí, còn chưa dứt lời, cả người liền đến trước người A Cửu, trong hư không lấy ra một thanh trường kiếm, dứt khoát bổ về phía cái cổ trắng nõn của A Cửu.
"Nguy rồi!" A Cửu sợ hãi cả kinh, hoàn toàn không ngờ rằng người này lại đột nhiên trở mặt, hơn nữa thân thủ nhanh như tia chớp, căn bản không cho nàng thời gian phản ứng.
Phốc!
Hàn quang thu liễm, máu bắn tung tóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận