Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2595: Sao ngươi đáng yêu thế?

Người nói chuyện tầm hai mươi tuổi, gương mặt chữ quốc, cao khoảng một mét tám, thân mình tương đối cường tráng, phối với âu phục màu hồng phấn trông vừa thô kệch vừa ưu nhã, hai mắt híp lại cũng mang theo cảm giác áp bức khiến người ta không thở được.
“Wow, đúng ghê.” Thạch Thuần càng nhìn người này càng thấy hài lòng, không khỏi lẩm bẩm: “Đây mới là phản diện có khí chất, trông không giống đám hỗn tạp lúc nãy.”
Hạ Thiên lập tức xỉa xói: “Đối với ta mà nói thì vẫn là kẻ hỗn tạp.”
“Ôi trời, anh rể, ngươi có hơi làm khó người ta rồi đấy.” Thạch Thuần đập vào lồng ngực Hạ Thiên, nói: “Mặc dù ngươi không có cơ ngực và tuyến nhân ngư, nhưng sức chiến đấu của ngươi đã sớm vượt qua phạm vi con người rồi, trên đời này ai ở trước mặt ngươi mà không phải đồ vớ vẩn.”
“Các nữ nhân của ta không phải.” Hạ Thiên cười hì hì trả lời.
Thạch Thuần cực kỳ đơn thuần gật đầu: “Cơ mà trước kia ta có nghe tỷ tỷ nói hình như ngươi bị cô vợ chân dài ngược cho đến khóc.”
“Đúng là nói linh tinh.” Hạ Thiên hiếm khi tức giận bùng nổ, trừng mắt nói với Thạch Thuần: “Vân Thanh tỷ cũng thật là, sao có thể nói loại chuyện này với ngươi chứ.”
“Đó là muội muội chân dài, nàng tuyệt đối không phải đối thủ của ta.”
Thạch Thuần tranh thủ cắm thêm một đao: “Ngươi cũng tự mình nói rồi đó, lần này ngươi bị bọn họ vứt ở địa cầu, chính là vì bị vợ chân dài hút cạn công lực.”
“Đó chỉ là bị hút mất nửa phần công lực, không chứng minh ta sẽ thua nàng.” Hạ Thiên nghiêm túc sửa lại: “Nếu thật sự đánh nhau thì không đến mười phút, muội muội chân dài sẽ phải cầu xin ta.”
“Ha ha.” Thạch Thuần cười khan hai tiếng, sau đó bĩu môi.
“Thuần nha đầu, ý của ngươi là gì?” Hạ Thiên liếc mắt cảnh cáo Thạch Thuần, “Ngươi không tin lời ta nói, hay là không tin thực lực của ta?”
Không đợi Thạch Thuần trả lời, nam tử mặc tây trang hồng phấn lộ vẻ không vui, sát khí đằng đằng nói: “Xem ra hai vị còn chưa hiểu rõ tình cảnh của bản thân nhỉ, đã đến địa bàn của ta mà còn có tâm tư tán tỉnh nhau, thật sự không biết sống chết.”
“Vấn đề sống chết gác qua một bên.” Thạch Thuần bước đến bên cạnh nam nhân, cau mày nói, “Ngươi nói coi, một đại lão gia như ngươi sao lại mặc tây trang màu hồng phấn, không cảm thấy toát ra khí chất gay ơi là gay hả?”
“Sự nhẫn lại của ta có hạn, tốt nhất ngươi đừng khiêu chiến nó, bằng không hậu quả ngươi tự chịu.” Nam tử tây trang hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về biệt thự, dặn dò nói: “Các ngươi dẫn hai người họ đến phòng khách, lát nữa ta có lời muốn hỏi họ.”
“Hai vị, mời!” Người nói chuyện vẫn là nam tử râu cá trê kia, hắn làm một thủ thế mời với Hạ Thiên và Thạch Thuần.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, dưới sự xô đẩy của Thạch Thuần mới chậm rãi bước qua biệt thự trông vô cùng xa hoa này, không thể không nói phẩm vị của chủ nhà đúng là có hạn, khắp nơi đều là kim quang rực rỡ, thực sự rất khô khan.
“Hai ngươi ở phòng khách, tốt nhất đừng làm loạn.” Nam nhân kia trịnh trọng nói với Hạ Thiên và Thạch Thuần: “Bằng không đừng trách ta… Á!”
“Cút qua một bên, đồ ngu nhà ngươi phiền quá.” Hạ Thiên không nhịn được nữa, một phát đá bay nam nhân kia ra ngoài, trực tiếp đụng đổ đài phun nước trong đình viện.
Các vệ sĩ trong nhà thấy vậy không khỏi bị dọa sợ, làm bộ muốn đi về phía Hạ Thiên và Thạch Thuần, nhưng lúc này bọn họ mới phát giác ra bản thân không động đẩy nổi, miệng cũng không ra chút âm thanh nào.
Thạch Thuần mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Phải sớm đánh cho tên đần này một trận rồi, sao ngươi nhịn được đến bây giờ vậy?”
“Ngươi nói xem?” Hạ Thiên liếc nhìn Thạch Thuần.
“Được rồi, là do ta, ha ha.” Thạch Thuần vỗ tay, giơ ngón lên: “Anh rể, sức nhẫn nại của ngươi có tiến bộ rồi đấy, ta biết mỗi giây chịu đựng ngươi đều yêu dáng vẻ của ta.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn xem tên đần này tính làm cái gì thôi.”
“Ối trời, còn kiêu ngạo hả, chậc chậc.” Thạch Thuần không khỏi che miệng cười, sau đó nhéo nhéo mặt Hạ Thiên: “Anh rể, sao ngươi đáng yêu thế nhỉ.”
Hạ Thiên đập cái tay tác oai tác quái của Thạch Thuần: “Ngươi còn động tay động chân có tin ta đánh ngươi không.”
“Ta không tin.” Dù Thạch Thuần nói như vậy nhưng vẫn thành thật thu tay lại, không trêu đùa Hạ Thiên nữa.
Đúng lúc này, nam tử mặc tây trang hồng phấn xuất hiện, lần này hắn đã đổi bộ màu xanh, đang chậm rãi đi vào phòng khách.
“Ấy, thì ra là ngươi đi thay đồ.” Thạch Thuần nhìn người này lập tức phấn khích, ngón tay chỉ chỉ, vừa cười vừa nói: “Có điều ngươi cho rằng ngươi đổi bộ màu xanh thì sẽ hết khí chất gay lọ đúng không, chỉ là phẩm vị vẫn thấp như thế.”
“Ngươi im miệng cho ta!” Người này tức đến mức hàm răng phát run, nắm chặt cổ áo, nghiến răng đi đến trước mặt Hạ Thiên và Thạch Thuần, đột nhiên hắn phát hiện có chút không đúng: “Hồ Lão Bát đâu? Sao không ở đây?”
Thạch Thuần lắc đầu, sau đó chỉ ra bên ngoài: “Tắm rửa ở đài phun nước đó.”
“Chuyện gì vậy, đây là!” Nam nhân ngước mắt nhìn ra bên ngoài, phát hiện đài phun nước được chạm khắc và nặn tượng trong viện tử của hắn đã sụp đổ, kinh ngạc đến mức ngồi dậy, sau đó không biết nghĩ cái gì lại ngồi xuống: “Bỏ đi, chỉ là chút chuyện nhỏ tạm thời không cần để ý.”
“Vẫn nên nói mục đích hôm nay ta tìm hai vị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận