Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2076. Có người mời

Hạ Lãnh nhìn đám Huyết Hầu Tử kia rõ ràng là không giống người lương thiện, lại nhìn bốn người bọn hắn một chút, ngoài trừ Cơ Cửu còn có chút sức chiến đấu, Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh cơ bản là không thể trông cậy vào được. Nếu những con quái vật ấy thực sự cùng nhau bao vây, bọn hắn muốn an toàn trốn thoát cũng khó.
Khỉ, thật đúng là có chút nguy hiểm.
Suy đi nghĩ lại, Hạ Lãnh cảm thấy không nên xung đột với đám Huyết Hầu Tử này thì tốt hơn.
Sau khi quan sát, Cơ Cửu nói kết luận của hắn với Hạ Lãnh: “Thiếu chủ, những quái vật này có răng nanh rất nhọn, móng vuốt sắc, số lượng lại rất nhiều, nếu như chúng ta cưỡng ép xông lên, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
“Trên xe còn có cái gì ăn thì lấy ra, vứt hết toàn bộ xuống.” Hạ Lãnh thấp giọng phân phó Tiêu Tú Nhi. “Có rất nhiều lương khô, linh quả, sữa đặc...” Tiêu Tú Nhi sửng sốt một chút, nhưng từ trong hộp bên vẫn lấy ra vài cái túi: “Thiếu chủ thật sự muốn đưa cho bọn hắn sao? Hay là chúng ta giữ lại một ít, trái dâu và thơm đều... "
Hạ Lãnh không để ý đến Tiêu Tú Nhi, hắn trực tiếp lấy mấy cái túi tới rồi ném ra ngoài xe ngựa.
“… Ăn ngon lắm.” Tiêu Tú Nhi chu mỏ nói ra mấy chữ cuối cùng của câu đó.
Chỉ là đám Huyết Hầu Tử kia vẫn không hề nhúc nhích, ngay cả mí mắt không chớp, chúng giống như đang bị điểm huyệt vậy.
“Bọn chúng nghe hiểu được tiếng người sao?” Hạ Lãnh quay đầu hỏi Phong Thiên Linh.
Phong Thiên Linh suy nghĩ rồi nhỏ giọng trả lời: “Ta không biết, cũng có thể như vậy.”
Hạ Lãnh lại hỏi: “Bọn chúng có thích ăn gì không?”
“Ăn, ăn thịt người.” Phong Thiên Linh không khỏi rùng mình một cái, nàng nhìn Hạ Lãnh có chút sợ hãi.
“Phiền phức.” Hạ Lãnh không khỏi thở dài, vén rèm xe, nhảy thẳng xuống xe, nhìn đám Huyết Hầu Tử kia rồi nói: “Nói thẳng a, các ngươi muốn cái gì?”
Tiêu Tú Nhi nhăn mũi nói nhỏ: “Thiếu chủ có chút ngốc, làm sao khỉ có thể nghe hiểu được tiếng người chứ, cho dù có hiểu cũng không thể trả lời a.”
Còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Huyết Hầu Tử đứng ở phía trước đột nhiên cử động, nhe đầy răng nanh, cười nói: “Đi theo chúng ta một chuyến.”
Tất cả Huyết Hầu Tử phía sau lập tức làm ra vẻ mặt giống nhau, giống như cười mà không phải cười, nhìn qua khá đáng sợ.
“Có thể hỏi một chút là đi đâu không?” Trái lại Hạ Lãnh không hề hoảng sợ mà còn thản nhiên hỏi.
Huyết Hầu Tử kia cười nói: “Đi thì biết thôi.”
Hạ Lãnh thử thăm dò: “Nếu như ta không đồng ý thì sao?”
“Hắc!” Huyết hầu Tử kia nhặt một hòn đá từ dưới đất lên rồi ném vào miệng của mình, “răng rắc” một tiếng, hòn đá lập tức bị nhai thành mảnh vụn, những Huyết Hầu Tử khác cũng làm theo, phần uy hiếp sức mạnh này đã làm cho cả người Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh phát run vì sợ, tâm trạng của Cơ Cửu cũng âm trầm không thôi.
“Có nguy hiểm đến tính mạng không?” Hạ Lãnh tiếp tục thăm dò: “Nếu có, vậy không bằng ta từ chối ngay bây giờ, sau đó cưỡng ép xông lên.”
Huyết Hầu Tử kia gãi gãi phía dưới, nở ra một nụ cười hòa hoãn: “Chủ nhân nhà ta mời người đến làm khách.”
“Chủ nhân nhà ngươi là ai, ta biết không?” Trong lòng Hạ Lãnh trào dâng lên một cảm kỳ lạ, như thể ngay khi vừa đến Vân Châu hắn đã bị ai đó nhìn chằm chằm. Chẳng lẽ chủ nhân của đám Huyết Hầu Tử kia chính là nguồn gốc khiến hắn sinh ra loại cảm giác này sao?
“Hắc!” Huyết Hầu Tử kia cười ngây ngô một tiếng, không có trả lời.
A Cửu nhỏ giọng nhắc nhở: “Đám quái vật này không rõ lai lịch, thiện ác chưa biết, thiếu chủ không cần đồng ý cho thỏa đáng, hay là để thuộc hạ ở phía sau chặn bọn hắn, các ngươi đi trước đi.”
Lúc này, trên cây ven đường để đi ra hơn trăm con Huyết Hầu Tử, trực tiếp chặn hết đường lui của đám người Hạ Lãnh.
“Thôi, ta cũng không ngại đi xem rốt cuộc chủ nhân của bọn hắn là thần thánh đến từ phương nào?” Hạ Lãnh nhanh chóng đưa ra quyết định, nói thẳng với Huyết Hầu Tử kia: “Dẫn đường đi.”
Đám Huyết Hầu Tử kia đột nhiên lao tới như ong vỡ tổ, trực tiếp nhấc lên cả cỗ xe ngựa lao nhanh vào trong rừng núi, bước đi cực kỳ nhanh, tưởng như là giẫm trên đất bằng.
Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh nhìn mà ngây cả người. Ngay cả A Cửu, người từ trước đến nay luôn ổn trọng cũng có vẻ hơi sững sờ. Hạ Lãnh phát hiện mình chắc chắn đã bị một vài người theo dõi, có thể kế hoạch của mẫu thân và các a di của hắn cũng đã sớm có người phát hiện ra rồi.
“Con đường phía trước còn dài, còn quá nhiều điều chưa biết, phải xem những người đó có thể giở trò gì.”
Hạ Lãnh không hề sợ hãi mà còn cảm thấy phấn khích, đây mới là thế giới mà hắn muốn đến, không có sóng gió ồ ạt. Thật đúng là tu tiên giới.
...
Không giống như Hạ Lãnh, khi Hạ Thiên nhìn thấy những con khỉ quái dị khắp đồi núi, hắn không hề cảm thấy đáng sợ, chẳng qua là cảm thấy xấu và còn rất nhàm chán nữa.
“Nhưng tại sao những con khỉ ấy đều không nhúc nhích, chúng đều bị điểm huyệt rồi sao?” Ninh Nhụy Nhụy lại cảm thấy cảnh tượng này có chút kỳ quái” “Ánh mắt cũng đờ đẫn, nếu không phải trong nháy mắt vừa rồi nhìn thấy bọn chúng động đậy, ta còn tưởng là pho tượng đấy.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Loại người giả thần giả quỷ này là phiền nhất, không có ý tứ gì cả.”
“Ngươi đang nói ai giả thần giả quỷ?” Ninh Nhụy Nhụy quan sát bốn phía một chút, ngoại trừ khỉ ra thì nàng không nhìn thấy bóng người khác: “Người ở đâu?”
“Chắc chắn là đứa ngốc kia quá xấu nên mới không dám ra ngoài gặp người khác.” Hạ Thiên uể oải nói: “Tiểu muội chân dài, chúng ta không cần lãng phí thời gian đi tìm hắn, hắn sẽ tự mình xuất hiện.”
Hưu!
Đúng lúc này, đám khỉ đột nhiên di chuyển giống như những con thỏ bị giật mình, chúng dùng tốc độ rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của bọn hắn, tất cả đều chạy về phía bên kia ngọn núi.
“Những thứ kia là gì?” Ninh Nhụy Nhụy chạy theo đuổi theo hai bước thì phát hiện dưới chân nàng có vài vật tròn nhỏ đang lăn lộn dưới chân, nàng cúi người nhặt một ít đặt vào lòng bàn tay: “Hơi nặng a, cỡ ngón tay cái, nhưng cảm giác ít nhất cũng phải năm sáu cân.”
Ninh Nhụy Nhụy cầm mấy viên đan dược màu đen kia đưa cho Hạ Thiên nhìn: “Đây có phải là đan dược mà bọn hắn nói đến không?”
“Tiểu muội chân dài, cô nên đi chữa mắt một chút.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Cái đó căn bản không phải là đan dược.”
Ninh Nhụy Nhụy ngắm nghía mấy lần, lại đặt dưới mũi ngửi thử: “Còn có mùi thơm thoang thoảng, nếu như không phải đan dược thì đó là gì?”
“Tóm lại không phải đan dược.” Thật ra Hạ Thiên cũng không biết đó là gì nhưng hắn là thần y nên chỉ nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra viên thuốc nhỏ kia chắc chắn không phải là đan dược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận