Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2073. Bị tập kích?

"Nhà họ Viên?" Hiện tại, Ninh Nhụy Nhụy chợt nhớ tới Viên Văn Ngạn vừa gặp trước đó, thuận miệng nói: "Có phải là nhà họ Viên của thành phố Quế?"
Trần Đô Hành gật đầu cười nói: "Xem ra Ninh quý cô cũng chấp nhận lời mời của nhà họ Viên xuống đây thám hiểm?"
"Không phải." Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, "Đúng là ta đã nghe nói về nhà họ Viên thành phố Quế, nhưng cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, ta hoàn toàn không có liên quan gì tới bọn hắn cả."
Nghe vậy, đám người kia lại vô thức liếc nhau một cái, chỉ là ánh mắt trở nên có chút nghiền ngẫm.
"Vậy thì kỳ quái rồi." Trần Đô Hành cười tủm tỉm nhìn Ninh Nhụy Nhụy, "Muốn đi vào thế giới đáy biển này, nhất thiết phải thông qua “Hải nhãn” do nhà họ Viên khống chế, nếu như các ngươi không phải do nhà họ Viên mời tới, vậy các ngươi đã xuống đây bằng cách nào?"
Thật ra Ninh Nhụy Nhụy càng muốn hỏi bọn hắn vấn đề này hơn, còn nữa, “Hải nhãn” là cái gì.
Trần Đô Hành chỉ lo nói tiếp: "Mà thôi, mọi người đều có bí mật của riêng mình, ta sẽ không hỏi tiếp. Chỉ là kế tiếp ta hy vọng Ninh quý cô có thể đi theo sát chúng ta, dù sao đáy biển này vẫn là rất nguy hiểm, chỉ cần mất tập trung một chút thì sẽ mất mạng ngay."
Ninh Nhụy Nhụy nhàn nhạt từ chối: "Chuyện đấy thì không cần, chúng ta có đủ năng lực để tự vệ, không nhọc các ngươi quan tâm."
"Xem ra Ninh quý cô còn chưa rõ ý của ta rồi." Khóe miệng của Trần Đô Hành cong lên, lộ ra một tia cười ác độc: "Ta không có thương lượng với ngươi, đây là một mệnh lệnh."
"Thế thì thú vị rồi đấy." Ninh Nhụy Nhụy cũng cười, "Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta chứ?"
Tên béo da đen kia không nhịn được móc một con dao nhọn từ trong ba lô ra rồi chĩa vào Ninh Nhụy Nhụy nói: "Mẹ nó, giả vờ giả vịt cái gì nữa! Nếu không phải thấy ngươi xinh đẹp thì ta đã làm thịt ngươi từ lâu rồi. Lão đại chúng ta cho ngươi đi theo là vinh hạnh của ngươi, đừng có mà không biết điều!"
Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng nói: "Xem ra các ngươi căn bản không phải là đoàn đội mạo hiểm gì."
"A, Tiểu muội chân dài, tại sao lần này cô lại thông minh như vậy chứ." Hạ Thiên cười hì hì ôm Ninh Nhụy Nhụy, "Làm một người bạn trai tốt, ta nhất định phải khen thưởng cô mới được."
Nói xong, Hạ Thiên lập tức hôn lên má Ninh Nhụy Nhụy một cái.
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên, mắng: "Ngươi có thể chú ý trường hợp và địa điểm không hả? Ở đây còn có người khác đấy!"
"Tiểu muội chân dài, cô nói như vậy là không đúng rồi. Ta muốn hôn bạn gái của mình làm gì phải chú ý tới trường hợp nào chứ." Hạ Thiên luôn có một bộ lý luận của mình, hơn nữa trước nay đều bày ra dáng vẻ đương nhiên, "Lại nói, đám ngu ngốc này tính là người sao, chắc chắn không tính rồi, nếu không tính là người, vậy tại sao phải quan tâm ánh mắt của bọn hắn chứ? "
"Đủ rồi!" Mí mắt của Trần Đô Hành không khỏi co giật vài cái, lạnh giọng nói: "Ninh quý cô, ta nói thẳng đi, lão tử coi trọng ngươi, cho nên tính toán cho ngươi một cơ hội trèo cao. Tại thế giới đáy biển này, chỉ có đi theo ta và đoàn đội của ta thì ngươi mới có thể sống sót, về phần tên bạn trai kia của ngươi, ta có thể nể mặt ngươi mà không giết hắn, để cho hắn tự sinh tự diệt ở đây."
"Nếu các ngươi muốn sống, vậy nhân lúc còn sớm cút đi." Ninh Nhụy Nhụy chán ghét liếc nhìn người này một cái, "Nói thêm câu nữa, ta cũng không cứu được các ngươi đâu."
"Thật là cho ngươi mặt mũi mà ngươi không cần, dù ngươi thật sự có quan hệ tới nhà họ Viên thì ta cũng muốn dạy ngươi một bài học!" Sắc mặt Trần Đô Hành tái xanh, lạnh giọng nói.
Hạ Thiên bắt đầu không kiên nhẫn, quay sang nói với Ninh Nhụy Nhụy: "Tiểu muội chân dài, tốt nhất là chúng ta đừng để ý tới đám ngu ngốc này nữa, đầu óc bọn hắn có vấn đề hết rồi."
"Đầu óc ngươi mới có vấn đề!" Tên béo da đen không đè nén cơn giận được nữa, chỉ vào Hạ Thiên mắng: "Con mẹ nó, ngươi mắng một câu nữa thử xem, có tin ta một chùy đập nát đầu ngươi hay không...... Ách!"
Tên béo da đen kia như là quả bóng chày bị đánh trúng, ở giữa không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, sau đó nặng nề rơi xuống sông.
"Mập mạp!" Mấy người kia rõ ràng biết nước sông nguy hiểm như thế nào, không khỏi hoảng hốt gào thét.
"Giết chết tiểu tử đó cho ta!" Trần Đô Hành giận dữ hét: "Báo thù cho mập mạp...... Ách!" Lời còn chưa nói hết thì hắn đã tiếp bước tên béo kia.
Mấy người khác lập tức móc vũ khí ra, toàn bộ đều nhắm về phía Hạ Thiên.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy có hai người cầm súng lục, nhưng đó lại là thần khí "Súng Phóc" hay xuất hiện trong các bộ phim kháng Nhật, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người, hiện tại là năm nào rồi, tại sao vẫn còn người dùng thứ đồ lạc hậu như vậy.
Bành! Bành! Bành!
Tiếng rơi xuống nước vang lên liên tục, cuối cùng bên cầu chỉ còn lại mấy cái ba lô kiểu dáng phục cổ, mà chủ nhân của bọn hắn đều đang giãy giụa ở trong sông.
"Chẳng lẽ mấy thứ vũ khí này là đạo cụ?" Ninh Nhụy Nhụy nhặt một khẩu "Súng Phóc" trên mặt đất lên rồi bắn thử hai phát, phát hiện lại là hàng thật, không khỏi nở nụ cười: "A, thứ kia bắn được nha, xem ra là hàng thật, bọn hắn lấy mấy cái này ở đâu ra vậy?"
Hạ Thiên thuận miệng nói: "Tiểu muội chân dài, món đồ xấu như vậy có gì mà vui chứ."
"Ta chỉ mới nhìn thấy thứ này ở trên truyền hình thôi, đây là lần đầu tiên chạm vào hàng thật." Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút mới mẻ nên cầm lên thưởng thức một hồi, ngay sau đó cũng không còn hứng thú, "Mấy người này thật là kỳ quái, tuổi không lớn lắm, nhưng mà sử dụng đồ vật đều là đồ cổ."
"A?"
Hiện tại, Hạ Thiên bỗng nhiên ồ lên một tiếng.
Gần như cùng lúc đó, một vệt ánh sáng nháy mắt đã đến trước mắt Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
Tia sáng này cực kỳ chói mắt, gần như khiến mọi người không thể mở mắt ra được.
Trong ánh sáng huyễn hoặc đó lại cất giấu một thanh đao sắc bén, chém tới với tốc độ cực nhanh.
"Đi chết đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận