Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3719: Không cần đến ta ra tay

A Cửu cau mày, không chút do dự vọt đến: “Ngươi dám ra tay với Tiêm Tiêm, ngươi chính là muốn chết.”
Bạch Tiêm Tiêm cũng không phải dễ khi dễ. Nhìn thấy có người nhào về phía nàng, nàng không chút nghĩ ngợi đưa tay đánh tới.
Chưởng kình cách không tấn công, cương phong bốn phía.
“Cái gì?”
Nam nhân mày kiếm phát hiện một chưởng của mình không làm gì được tiểu cô nương trước mắt, không khỏi thay đổi sắc mặt. Không đợi hắn ta nghĩ cho rõ ràng, thân ảnh A Cửu đã đến trước mắt hắn ta.
Bành!
A Cửu một cước đá vào mặt nam nhân mày kiếm, đá bay hắn ta ra ngoài, giống như đạn pháo phá vỡ vách tường, cũng không biết đã bay đi nơi nào.
“Tiêm Tiêm, ngươi không sao chứ?” A Cửu rơi xuống trước mặt Bạch Tiêm Tiêm, lo lắng hỏi.
Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười trả lời: “Cửu tỷ tỷ, ta không sao.”
“Vậy là tốt rồi.” A Cửu thả lỏng, quay lại trừng Hạ Thiên: “Ngươi là khúc gỗ à? Ngươi không thấy Tiêm Tiêm gặp nguy hiểm sao? Tại sao ngươi lại không nhúc nhích?”
Hạ Thiên khó hiểu hỏi lại: “Vợ Tiêm Tiêm gặp nguy hiểm sao? Tại sao ta lại không biết?”
“Mắt ngươi bị mù à?” A Cửu tức giận nói: “Vừa rồi người kia hung hăng nhào đến Tiêm Tiêm, ngươi không nhìn thấy?”
“Nàng nói cái tên ngu ngốc đó?” Hạ Thiên nói: “Quá yếu, không đả thương được nửa sợi lông của vợ Tiêm Tiêm đâu. Không cần đến ta ra tay, vợ Tiêm Tiêm cũng có thể xử lý hắn ta.”
Tề lão gia tử lên tiếng cảnh báo: “Các người tuyệt đối không được khinh địch chủ quan. Hắn… hắn ta không phải người bình thường. Nếu để hắn ta thoát khỏi xích sắt, hậu quả khó mà lường được. Nếu đã ra tay, mọi người cùng nhau xông lên, toàn lực ứng phó. Nhất định phải giết chết hắn ta.”
“Không cần như vậy đâu.” A Cửu vừa đá ra một cước, cũng đã thăm dò rõ ràng thực lực của người kia.
“A a a a, đây chính là cảm giác bị người khác khinh thường sao?” Lúc này, từ trong đống bụi đất truyền ra tiếng cười chế giễu.
Tề lão gia tử nghe xong, không khỏi giật mình, lập tức hô to: “Tề Kiếm Đông, ngươi đừng có làm loạn.”
“Khoan đã.” Bên trong giọng nói kia tràn ngập oán khí không cách nào giải trừ: “Bốn mươi năm, vì cái gọi là thiên hạ thương sinh, vì cái gọi là đại nghĩa chính đạo, ta vẫn luôn kềm chế mình, mặc cho đám xích sắt kia khóa ta lại. Thế nhưng, đám sâu kiến các ngươi lại đối đã với chân thần các ngươi như thế.”
“Ngươi đừng nên vọng động, tất cả đều là hiểu lầm.” Tề lão gia tử nói: “Để ta bảo bọn họ đưa phù thược cho ngươi, ngươi cứ tu luyện bí quyển tu tiên, tuyệt đối đừng để ma tính nuốt chửng.”
Giọng nói kia lại tràn ngập phẫn nộ: “Ta đã chán ghét rồi. Hôm nay ta sẽ giết chết các ngươi, xé nát da thịt các ngươi, giẫm nát đầu các ngươi, phá xương cốt các ngươi, luyện hóa linh hồn các ngươi, khiến các ngươi đời đời kiếp kiếp gào khóc trong địa ngục, nhận hết thống khổ của thế gian, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
“Bài diễn văn viết hay lắm, có thể đi phát biểu được rồi đó.” Khóe miệng A Cửu nhếch lên, có chút trào phúng: “Nói không chừng còn có khả năng nhận được mấy trăm đồng tiền thù lao, sau đó đi cắt tóc cho gọn, ngươi đúng là xấu muốn chết.”
“Ngươi muốn…”
Bỗng nhiên, một sợi dây xích như câu trảo dùng tốc độ cực nhanh đâm tới trước mặt A Cửu.
Tiếp theo, một gương mặt vô cùng dữ tợn xuất hiện trước mặt mọi người, phun ra một chữ cuối cùng: “Chết.”
“Đúng là buồn nôn, dọa ta từ nãy đến giờ.” A Cửu bất ngờ không kịp đề phòng, đổ mồ hôi lạnh cả người, nhưng vẫn kịp thời né tránh.
Bành bành bành.
Xích sắt đánh xuyên mặt đất, phát ra ba tiếng nổ, bên trong động phủ lập tức loạn thạch văng ra.
“Chết hết cho ta.”
Lời còn chưa dứt, mấy chục sợi dây xích không hề có chút quy tắc bắt đầu cắt chém trong động phủ.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một động phủ vốn còn nguyên vẹn bị chém ra mười mấy khe nứt, mơ hồ còn có ánh nắng xuyên qua khe nứt chiếu vào.
“Cha, cẩn thận.” Tề Ngữ Thi nhìn thấy mấy sợi dây xích sắt đập về phía Tề lão gia tử, muốn tiến lên giúp đỡ. Đáng tiếc, cước bộ của nàng đã bị mấy sợi dây xích khác chặn lại.
A Cửu lập tức lách mình, tiến lên kéo Tề lão gia tử nhanh chóng lùi lại.
Bành bành bành bành.
Lại vài tiếng nổ vang lên, chỗ Tề lão gia tử đứng vừa nãy đã bị nổ thành một cái hố to.
“Ha ha, để ta xem các ngươi có thể tránh được bao lâu.” Nam nhân mày kiếm bay lên, xích sắt trên lưng giống như xúc tu, nghe theo sự chỉ huy của hắn ta, khuấy động loạn xạ…
Tề Ngữ Thi mắng to một câu: “Đúng là một tên điên.”
“Nếu cứ để hắn ta chơi như thế, không bao lâu nữa cả ngọn núi này sẽ bị hắn ta đánh sập.” A Cửu nói: “Tốc chiến tốc thắng, để ta bắt hắn ta lại.”
“Tâm hỏa, liệt dương.” Nam nhân mày kiếm bỗng nhiên quát lớn một tiếng: “Đốt.”
Oành.
Đúng vào lúc này, mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa.
Ngọn lửa này khá quỷ dị, rất khác so với ngọn lửa bình thường, có màu đỏ, cái gì cũng có thể đốt bao gồm tảng đá.
“Không ổn rồi, mọi người ra ngoài trước đi.” A Cửu phát hiện ngọn lửa có điểm kỳ lạ, lập tức nói.
Đáng tiếc đã muộn.
Oành.
Lại một tiếng nổ nữa, không khí trong động phủ, bao gồm núi đá cùng nhau cháy bùng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận