Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3531: Không nghe ta, ta giết

“Chuyện này không đơn giản đâu.” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, thận trọng nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Hơn nữa, khẳng định không phải gần đây mới có. Không mất mấy trăm năm, tuyệt không đạt được công phu như thế. Hơn nữa, gút mắc giữa bọn họ và Nhiếp gia quá sâu, đoán chừng nhất thời nửa khắc cũng không cách nào phân biệt địch ta, phong hiểm không nhỏ.”
Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm. Hắn nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần lo lắng. Có ta ở đây, tất cả đều không thành vấn đề.”
“Được rồi, có mỹ nữ, công việc đảm nhiệm sẽ nhiều hơn.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên mỉm cười: “Tiểu muội chân dài, nàng đang ghen sao?”
“Ghen cái đầu ngươi đấy. Ai ghen ngươi?” Ninh Nhụy Nhụy nguýt hắn một cái, bất mãn nói.
Nhiếp Tiểu Lý thấy bọn họ cãi nhau, không khỏi xấu hổ cười một tiếng: “Hạ Thiên, Ninh tỷ tỷ, bây giờ không phải là lúc để cãi nhau. Bất kể thế nào, ta còn cần sự giúp đỡ của hai người. Chờ sự việc kết thúc, ta sẽ biến mất, không quấy rầy hai người nữa đâu.”
“Ngươi nói vậy cũng không đúng.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Ta cũng không phải đang tranh giành tình nhân, chẳng qua ta cảm thấy hắn quá khinh địch. Nếu ngươi chạy đi, về sau ta sống cũng sẽ không yên ổn.”
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng suy nghĩ như vậy cũng không đúng.” Hạ Thiên uốn nắn: “Hơn nữa, nàng chạy cũng không thoát đâu. Nàng là vợ dự định trong tương lai của ta. Nếu nàng chạy, không phải ta thua thiệt lớn sao?”
Nhiếp Tiểu Lý: “…”
“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta không phải đang cãi nhau, chỉ là điều chỉnh hàng ngày mà thôi.” Ninh Nhụy Nhụy lập tức mỉm cười.
Nàng bỗng nhiên hiểu được tâm trạng của Y Tiểu Âm và A Cửu khi biết được nàng đi theo Hạ Thiên, hoàn toàn không hề có sự ghen ghét hoặc ăn dấm, chỉ thở phào nhẹ nhõm: “Tên sắc lang đáng ghét này rốt cuộc cũng có người để dây dưa, ta có thể thư giãn được một chút.”
Đến một mức độ nào đó, điều này cũng nói rõ Hạ Thiên xác thực có năng lực quấn người.
“Ngươi ở cùng với Hạ Thiên, ta hoàn toàn không phản đối, ngược lại còn rất tán thành.” Ninh Nhụy Nhụy vỗ vai Nhiếp Tiểu Lý, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi cũng đừng để tên sắc lang này đắc thủ quá sớm.”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Tiểu muội chân dài, nàng chính là cố ý. Nàng cho rằng ta không nghe thấy sao?”
“Nghe thì thế nào? Ngươi đánh ta sao?” Ninh Nhụy Nhụy liếc mắt, rất nhanh kêu lên: “Ngươi, ngươi làm gì vậy? Ngươi chiếm tiện nghi của ta đúng không?”
“Là nàng bảo ta đánh nàng đấy.” Hạ Thiên vẫn chưa thỏa mãn thu tay lại, cười nói: “Xúc cảm rất tốt. Tiểu muội chân dài, nàng cố ý để ta đánh nàng thì có.”
Ninh Nhụy Nhụy nguýt hắn một cái, tức giận nói: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao, trong đầu toàn là cặn bã màu vàng.”
“Tiểu muội chân dài, nàng bị đánh còn chưa đủ sao?” Hạ Thiên nhếch miệng.
Cơ thể Ninh Nhụy Nhụy căng lên, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Ngươi không được làm loạn.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy vui cười đùa giỡn, có chút hâm mộ. Từ nhỏ, nàng đã bị người của thị trấn ghét bỏ, người đồng lứa thì không muốn chơi với nàng. Cho đến khi nàng đến nơi khác học đại học, nàng mới quen được một số người bạn, nhưng nàng cũng không dám tin tưởng người khác. Dù sao, số lần nàng bị tổn thương nhiều lắm.
Hiện tại, nàng lại cảm thấy thoải mái, không cần lúc nào cũng đề phòng, cũng biết đối phương tin tưởng mình, cảm giác thật tốt.
“Được rồi, chúng ta đừng nói nhảm nữa. Bên dưới nhất định rất nguy hiểm, mọi người cẩn thận ứng đối.” Ninh Nhụy Nhụy không tiếp tục đùa giỡn với Hạ Thiên nữa, nghiêm túc nhắc nhở: “Người bên dưới khả năng cũng không phải người, nhất định có chút thủ đoạn kỳ quái, ngàn vạn lần không thể khinh thường. Nếu không, chúng ta sẽ bị trúng chiêu.”
“Giống như nàng vừa rồi?” Hạ Thiên hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy cảm giác giống như ngực bị trúng một tiễn, bất mãn nói: “Ta có mưu kế, đằng sau có thủ đoạn phản kích, nhưng vừa lúc hai người đến mà thôi.”
“Ừm, ta biết nàng có cách mà.” Hạ Thiên mỉm cười, bỗng nhiên đưa tay ra, mảnh vỡ Lưu Vân Thiết Nhận nằm tán loạn trên mặt đất bay đến lòng bàn tay của hắn: “Tuy nhiên, biện pháp của nàng không được thông minh cho lắm. Kiếm hoàn này thật ra vẫn có tác dụng rất thần kỳ, chỉ là nàng chưa nắm giữ được mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy những mảnh vỡ Lưu Vân Thiết Nhận một lần nữa ngưng kết trong lòng bàn tay Hạ Thiên, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi có bản lãnh này sao?”
“Không phải là bản lãnh của ta mà là đặc tính của kiếm hoàn.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Nàng không có tâm ý tương thông với nó, cho nên có rất nhiều công năng nàng vẫn chưa sử dụng được tốt. Thứ này cũng không dễ dàng bị hủy đi như vậy. Cho dù nát, nàng vẫn có thể điều khiển nó, trực tiếp sử dụng linh khí để khống chế, biến chúng thành phi kiếm.”
Nói xong, Hạ Thiên rót băng hỏa linh khí vào trong kiếm hoàn, chỉ thấy thanh kiếm hoàn màu trắng run lên một tiếng, trong nháy mắt biến thành mấy luồng lưu quang bay lên giữa không trung, hóa thành phi kiếm lẫm liệt.
“Tại sao ngươi lại làm được?” Ninh Nhụy Nhụy càng thêm ngạc nhiên: “Tại sao ta không biết ngươi biết kiếm thuật chứ?”
“Đây không phải kiếm thuật.” Hạ Thiên cũng lười giải thích, ngưng tụ phi kiếm thành kiếm hoàn đưa cho Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, thứ này cho nàng là để nàng phòng thân, nàng cứ chậm rãi nghiên cứu.”
Ninh Nhụy Nhụy một lần nữa ngưng kết kiếm hoàn, rõ ràng có cảm giác có chút khác biệt: “Nó nghe lời ngươi như thế, chẳng lẽ ngươi và nó tâm ý tương thông?”
“Ta không cần tâm ý tương thông. Nếu nó không nghe ta, ta sẽ trực tiếp tiêu diệt nó.” Hạ Thiên nói: “Cho nên, nó không dám không nghe.”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức không còn lời nào để nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận