Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2559: Người đến từ dị giới

Trong mộ thất, bỗng nhiên lấp lóe vô số cảnh tượng mờ mờ ảo ảo.
Tinh hà bao la, rong rêu ở khắp nơi, bóng người đi đi lại lại... Vô số hình ảnh sặc sỡ phức tạp, lóe lên không theo quy luật, giống như là thước phim ảnh hồi xưa, trong không khí dường như còn có một nguồn sức mạnh vô hình đang khẽ động.
"Có chuyện gì thế?" Triệu Thanh Thanh nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút kinh sợ.
Thịnh Kỳ Dương nhìn thấy này cảnh tượng cũng kinh ngạc không thôi, trong miệng kêu gào: "Đây, đây là..."
"Bên ngoài có người muốn cưỡng ép mở vòng xoáy thời không này ra, nơi này sắp không chịu nổi." Hạ Thiên giương mắt nhìn một hồi, bình chân như vại nói.
Triệu Thanh Thanh sửng sốt một chút, nói: "Không thấy có ai xông tới cả."
"Không phải bên chúng ta đâu." Y Tiểu Âm trong nháy mắt hiểu ra, khẳng định không phải bên trái đất xảy ra chuyện, mà là bên Bắc Hãn Giới có người đang chuẩn bị xông vào vòng xoáy thời không này.
"Vậy làm sao bây giờ?" Triệu Thanh Thanh chần chờ nói: "Rút lui sao?"
Hạ Thiên cười hì hì nói: "Không vội, để xem thử là ai rồi tính sau."
Không lâu sau, trên đỉnh mộ thất bỗng nhiên vỡ ra, lộ ra một con mắt ngũ sắc to lớn, tiếp đó một âm thanh vô cùng uy nghiêm vang lên: "Các ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện trong cấm địa của Ngũ Hành Tông."
"Ngươi là ai?" Hạ Thiên ngước mắt nhìn con mắt ngũ sắc, lười biếng hỏi.
"Lão phu chính là Thanh Mộc Tông, tông chủ của Ngũ Hành Tông." Con mắt ngũ sắc trợn mắt nhìn Hạ Thiên một cách ngỡ ngàng, lại lớn tiếng quát hỏi: "Ta thấy các ngươi không phải là đệ tử của Ngũ Hành Tông, quần áo lạ lùng, cũng không giống người của Bắc Hãn Giới. Các ngươi đến tột cùng là ai, tại sao lại xuất hiện ở trong cấm địa của bọn ta."
Y Tiểu Âm và Triệu Thanh Thanh cảm thấy có chút vi diệu, không nghĩ tới vậy mà gặp người dị giới ở đây, thế giới quả nhiên là vô cùng kỳ diệu.
"Sư, sư phụ, là sư phụ à?" Thịnh Kỳ Dương bỗng nhiên khôi phục lại tinh thần, kêu gào với con mắt ngũ sắc.
Con mắt ngũ sắc chuyển động, lúc này mới chú ý đến Thịnh Kỳ Dương, sau một hồi mới lên tiếng: "Giọng nói này là... Bảo Lâu, là ngươi ư? Ngươi chưa chết à?"
"Sư phụ, đúng vậy, là ta, ta chưa có chết." Thịnh Kỳ Dương tâm tình phức tạp, không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Con mắt ngũ sắc cũng dần dần ướt át, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Ba ngàn năm, ngươi mất tích ròng rã ba ngàn năm, ngươi rốt cuộc là đi đâu, sao giờ lại thành ra bộ dáng này?"
"Chuyện này nói rất dài dòng." Thịnh Kỳ Dương lộ vẻ mặt khổ sở, có chút thở dài, nói: "Khi đó, đại nạn của đệ tử sắp tới, nên đệ tử muốn bế tử quan, cố gắng đột phá cảnh giới. Ai mà ngờ, chỗ bế quan lại trở thành vòng xoáy thời không, trôi giạt tới một nơi bị Tiên ruồng bỏ không hề có chút linh khí nào, đành phải phát động ra một chú trận trước khi đại nạn lâm đầu, để lại hạt giống ý thức, cho đến bây giờ mới có thể phục sinh."
"Thì ra là vậy." Con mắt ngũ sắc hiểu ra, lại nhìn ba người Hạ Thiên: "Ba người này là bằng hữu của ngươi à?"
Thịnh Kỳ Dương theo bản năng giương mắt nhìn Hạ Thiên một cái, sau đó nói: "Cũng không phải, bọn họ đều là người của nơi bị Tiên ruồng bỏ này, là tới tìm đệ tử để kiếm chuyện."
"Hừ, ba người các ngươi cút đi, lão phu cũng chẳng muốn nói chuyện với các ngươi." Con mắt ngũ sắc hơi ngưng trọng, lộ ra uy nghiêm lẫm liệt, "Nơi đây là cấm địa của Ngũ Hành Tông ta, cho dù các ngươi dùng cách gì để tiến vào, thì đều đã phạm vào luật cấm của bọn ta. Niệm tình các ngươi không phải là người của Bắc Hãn Giới, lần này liền tha các ngươi một mạng."
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với con mắt ngũ sắc: "Này, lão đầu nhi, đầu óc của ngươi có vấn đề à?"
"Làm càn, ngươi kêu lão phu bằng gì!" Con mắt ngũ sắc giận lửa giận bừng bừng, lạnh lùng trợn mắt nhìn Hạ Thiên, "Đừng nghĩ rằng lão phu không giết được các ngươi."
"Đừng làm bộ làm tịch, ngươi rõ ràng là không giết được bọn ta." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Hơn nữa ngươi cũng không có năng lực đó, nên đừng có mạnh miệng nữa, không có ý nghĩa gì đâu."
Con mắt ngũ sắc tức giận không thôi, trực tiếp trừng mắt về phía Hạ Thiên: "Chỉ là biên giới thời không nhỏ bé mà thôi, thật cho rằng lão phu không làm gì được các ngươi cơ à! Chỉ cần dùng đại thủ đoạn, xé rách biên giới ra, là có thể ép các ngươi thành bột mịn."
"Thật sao?" Triệu Thanh Thanh bỗng nhiên hiểu ra điều gì, giơ tay nâng Thịnh Kỳ Dương lên, "Thế thì đồ đệ bảo bối của ngươi cũng sẽ chết theo, hắn vất vả lắm mới phục sinh lại."
"Thế thì các ngươi có thể thử một lần." Con mắt ngũ sắc cũng không sợ uy hiếp, ngữ khí lạnh lùng: "Lão phu sẽ dùng hết tu vi toàn thân, phong ấn vùng biên giới thời không này lại, để cho các ngươi vĩnh viễn bị nhốt ở trong này."
"Sư phụ, tính sao đây?" Triệu Thanh Thanh nhìn về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng nói: "Không cần nghe lão đầu nhi này nói hươu nói vượn, hắn không hề có bản lãnh đó."
"Xèo!"
Lúc này, thân thể của Thịnh Kỳ Dương bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, tứ chi đã biến thành móng vuốt sắc phủ đầy vảy, không khác gì con quái vật kỳ quái lúc trước.
Thịnh Kỳ Dương vừa nhấc tay liền tóm Triệu Thanh Thanh vào trong tay, lập tức nhảy lên một cái, xông thẳng tới vị trí con mắt ngũ sắc.
"Muốn đi? Không có cửa đâu." Y Tiểu Âm thấy thế, lập tức nhún người, ra sức cho Thịnh Kỳ Dương một cước, trực tiếp đá hắn bay ra ngoài, Triệu Thanh Thanh liền rơi vào lồng ngực của nàng.
Triệu Thanh Thanh nhìn Y Tiểu Âm một cái, sau đó nói tiếng cám ơn.
"Không cần khách khí." Y Tiểu Âm khoát tay áo một cái, "Ta không phải là vì cứu ngươi, chỉ là không thể để hắn rời đi như vậy được."
"Không thể hiểu nổi ngươi đang nghĩ cái gì." Triệu Thanh Thanh bĩu môi, "Cứu thì cứ nói cứu, cái này có gì mà khó thừa nhận đâu."
Y Tiểu Âm không có phản ứng Triệu Thanh Thanh, chỉ là ngước mắt nhìn con mắt ngũ sắc giữa bầu trời, lẳng lặng chờ hậu chiêu của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận