Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3462: Nàng không ngốc, nàng là đần

“Đã giải quyết rồi sao?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn một mảnh hỗn độn bên trong biệt thự, nhưng không thấy bóng dáng của lão giả tóc trắng, không khỏi hỏi một câu.
Hạ Thiên gật đầu: “Đúng vậy, đã giải quyết rồi.”
“Thế thi thể đâu?” Ninh Nhụy Nhụy lại quét mắt nhìn xung quanh, hỏi tiếp một câu.
“Hóa thành tro chứ sao?” Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, nàng quay lại làm gì thế?”
Ninh Nhụy Nhụy vô thức đáp: “Đương nhiên là để giúp ngươi rồi.”
“Tiểu muội chân dài, tu vi của nàng không cao. Về sau ta bảo nàng đi, nàng cứ đi, không cần quay lại đâu.” Hạ Thiên hờ hững nói.
“Ngươi nghĩ ta khờ khạo đúng không?” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tức giận nói: “Mặc dù thực lực của ta không cao, nhưng ta cũng không cản trở ngươi. Tiến hay lui, ta tự có nắm chắc, không cần ngươi nói.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Tiểu muội chân dài, nàng không ngốc, nàng là đần.”
“Ngươi mới là đần đấy.” Ninh Nhụy Nhụy đáp lại một câu.
Lúc này, Diệp Vô Minh đang ở bên ngoài què một chân nhảy vào, há miệng a a gì đó.
“Diệp thúc, ngươi làm sao vậy?” Ninh Nhụy Nhụy kinh ngạc hỏi.
Diệp Vô Minh há to miệng, chỉ vào chân của mình.
“Ngươi hỗ trợ kiểm tra xem Diệp thúc muốn làm gì.” Ninh Nhụy Nhụy vẫn không hiểu, đành phải nhờ Hạ Thiên giúp đỡ.
Hạ Thiên khoát tay, nói: “Ông ấy trúng châm của lão đầu nhi kia, trong châm có độc.”
“Vậy ngươi giúp ông ấy giải trừ đi.” Ninh Nhụy Nhụy nói.
“Ông ấy không sao đâu.” Hạ Thiên cười nói: “Châm của lão đầu kia không lớn, độc tính cũng không mạnh, chịu đựng một chút là khỏi thôi.”
Diệp Vô Minh nghe xong, cũng yên tâm hơn. Lúc trước, ông ta tận mắt nhìn thấy Chiêm Cao Hạc trực tiếp thổ huyết ngã xuống đất, ông ta sợ mình sẽ nối gót theo Chiêm Cao Hạc.
“Nơi này không có việc gì rồi, chúng ta về khách sạn thôi.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy ở đây cũng không có tác dụng, liền đưa ra đề nghị.
Hạ Thiên cũng không hứng thú lưu lại nơi này. Nghe Ninh Nhụy Nhụy đề cập quay về khách sạn, hắn cười nói: “Tiểu muội chân dài, có phải nàng cảm động đến phát khóc, dự định khao ta một lần hay không?”
“Ta khao cái đầu ngươi đấy, trong đầu ngươi chỉ toàn chứa mấy thứ ngổn ngang đó mà thôi.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Bên phía khách sạn vẫn còn rối rắm cần phải thu dọn đấy.”
“Để người khác thu dọn đi, chẳng liên quan gì đến chúng ta.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói.
Ninh Nhụy Nhụy dở khóc dở cười: “Chứ không phải vì ngươi mà biến thành như thế sao?”
“Có liên quan gì đến ta, là do đám ngu ngốc Chiêm gia làm.” Hạ Thiên nói: “Người nào thích thu dọn thì thu dọn.”
“Thật sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên: “Vợ tiếp viên hàng không của ngươi xảy ra vấn đề, ngươi cũng mặc kệ?”
“Sao?” Hạ Thiên nghe xong, ngược lại tập trung hơn: “Vợ tiếp viên hàng không chắc không có việc gì đâu. Khi rời đi, nàng ấy hoàn toàn lông tóc không thương mà.”
Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được liền nói: “Cơ thể không có việc gì, nhưng tinh thần thì có. Nàng ấy bao lớn chứ, chỉ trong một ngày đã trải qua quá nhiều trắc trở, ngươi cảm thấy nàng ấy sẽ không có vấn đề gì sao?”
“Rất lớn.” Hạ Thiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ngực Ninh Nhụy Nhụy: “Ít nhất to hơn tiểu muội chân dài nàng một vòng.”
“Ngươi đi chết đi.” Ninh Nhụy Nhụy vô thức thuận theo ánh mắt của Hạ Thiên cúi đầu nhìn xuống, không khỏi giận sôi lên, bóp quyền muốn đánh tới: “Ta nói là tuổi tác, sắc lang chết tiệt ngươi tại sao lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện khác vậy?”
Hạ Thiên cười nói: “Vậy chúng ta quay về khách sạn xem sao.”
“Diệp thúc, chân của ngươi đã đi được hay chưa?” Ninh Nhụy Nhụy quay sang nhìn Diệp Vô Minh, lo lắng hỏi.
Diệp Vô Minh quả nhiên dần dần khôi phục năng lực ngôn ngữ và hành động. Ông nói: “Ta không đi được, ta phải ở đây để thu thập tàn cuộc. Đám bảo tiêu mang mặt nạ đều là thành viên của Thiên Nhân Hội, có một số là do Long Hành Vũ ép buộc mang đi, có thể tranh thủ mang về lại.”
Ông quay sang nói với Hạ Thiên: “Đương nhiên, điều này còn cần Hạ tiên sinh đồng ý.”
“Ngươi cứ tự nhiên, ngươi mới là Hội trưởng.” Hạ Thiên lười quan tâm mấy chuyện này.
Nói xong, hắn ôm Ninh Nhụy Nhụy rời đi.
….
Khách sạn Quế thành.
Nơi này đã được người ta thu dọn qua một lần.
Tân khách đều đã tỉnh, nhưng cũng lưu lại di chứng, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Người nào cũng mang theo biểu hiện khó hiểu rời khỏi khách sạn Quế thành.
Trong phòng tầng cao nhất cũng chỉ còn Nhiếp Tiểu Lý, ba mẹ nàng, Ninh Thụy Thần và sát thủ A Sai.
Về phần Mã Khiết Thần, còn có lão giả râu ria đã bị Ninh Thụy Thần và sát thủ A Sai dùng ga giường trói lại, ném vào một nơi hẻo lánh.
“Các ngươi đã gặp Trường Sinh sao?” Nhiếp Trường Thắng kinh ngạc hỏi: “Không phải nhìn lầm chứ?”
“Không sai đâu.” Nhiếp Tiểu Lý đưa tay vuốt mi tâm, biểu hiện có chút bực bội: “Hơn nữa, ông ấy cũng đã thừa nhận chuyện hạ độc ta. Chuyện lần này, ông ấy cũng tham gia vào.”
Nhiếp Trường Thắng vẫn có chút không tin tưởng lắm: “Không thể nào. Tại sao Trường Sinh lại xen lẫn với người của Chiêm gia chứ?”
“Ông ta không phải xen lẫn một chỗ với người Chiêm gia mà là chó săn cho một lão giả tên Long Hành Vũ.” Trong lòng Nhiếp Tiểu Lý khó mà tiếp nhận, nhưng sự thật bày trước mắt, nàng lại chính tai nghe được.
Nhiếp Trường Thắng do dự một hồi, không khỏi nghĩ đến một vấn đề. Hiện tại Chiêm Văn Bân đã chết, lễ đính hôn cũng đã thất bại. Chuyện Chiêm gia đồng ý trả nợ tiền đánh bạc cho ông ta chẳng lẽ cũng thất bại luôn sao?
“Chẳng lẽ lễ đính hôn với Chiêm gia không thể tiến hành được nữa à?” Nhiếp Trường Thắng bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Chiêm Văn Bân chết, ta nhớ Chiêm gia vẫn còn một đứa con trai út mà.”
Ánh mắt Nhiếp Tiểu Lý hiện lên vẻ khó tin: “Cha, cha có biết mình đang nói cái gì không?”
“Ta đương nhiên biết.” Nhiếp Trường Thắng hiển nhiên cũng biết mình đuối lý nhưng vẫn cố thể hiện mình đoan chính: “Nhưng hôn ước giữa ngươi và Chiêm gia là do tộc lão định. Không có bọn họ gật đầu đồng ý, cho dù Chiêm Văn Bân đã chết, ngươi cũng phải gả cho người Chiêm gia khác.”
Nhiếp Tiểu Lý căm hận nói: “Vậy cha phải thất vọng rồi, đứa con trai còn lại của Chiêm Cao Hạc cũng đã chết.”
“Bàng chi Chiêm gia vẫn còn mà.” Nhiếp Trường Thắng vô thức nói.
Ban đầu, mẹ của Nhiếp Tiểu Lý vẫn còn hoảng hốt, nhưng sau khi nghe Nhiếp Trường Thắng chỉ trích Nhiếp Tiểu Lý, bà lập tức lấy lại tinh thần: “Nhiếp Trường Thắng, ngươi đúng là súc sinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận