Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2062. Gặp người quen cũ

Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy rơi xuống động, chừng vài phút sau cuối cùng cũng đụng đáy.
Trước mặt bọn hắn là một con sông rộng lớn không thấy bến bờ, nước sông lại vô cùng trong vắt, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy đáy sông, còn thấy tôm cá bơi lội bên trong.
Cũng may bây giờ Ninh Nhụy Nhụy đã thấy nhiều nên không cảm thấy kì quái nữa, cũng không đặt câu hỏi với Hạ Thiên, sợ bị hắn nói là đồ ngốc.
"Ở đây...... Có chút cổ quái." Ngược lại, trên mặt của Hạ Thiên lộ ra sự nghi ngờ, không khỏi tự lẩm bẩm.
Ninh Nhụy Nhụy nghe không rõ Hạ Thiên nói cái gì, quay đầu hỏi: "Ngươi nói ở đây làm sao?"
"Hình như ta đã thấy ở nơi nào rồi." Hạ Thiên suy nghĩ một chút, con sông ấy đúng là cho hắn cảm giác như đã từng quen biết, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì lại không có chút đầu mối gì.
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng hỏi: "Chẳng lẽ nó giống với con sông ở quê nhà ngươi?"
"Ta lớn lên ở trên núi Thanh Phong, nơi đó không có con sông rộng lớn như thế này." Hạ Thiên lười biếng nói với Ninh Nhụy Nhụy: "Không phải cô đã tới đó rồi sao?"
"Nhưng con sông trong vắt như vậy đúng là hiếm thấy, ta đã đi qua nhiều quốc gia mà cũng chưa từng gặp qua." Ninh Nhụy Nhụy nhìn chằm chằm nước sông một lúc lâu, không khỏi cảm khái nói: "Nếu như ngươi đã gặp qua thì chắc sẽ có ấn tượng khắc sâu mới đúng."
Hạ Thiên rất nhanh không còn hứng thú với con sông này nữa, dù sao sông có đẹp có trong xanh như thế nào thì cũng không liên quan gì tới hắn cả.
"Nhưng dưới đáy biển lại có một con sông, đây là thao tác gì vậy?" Ninh Nhụy Nhụy rất là nghi ngờ: "Chẳng lẽ lại là ảo giác?"
"Tiểu muội chân dài, cái này không phải là ảo giác, mà là chân thật." Hạ Thiên nghiêm túc trả lời, "Ở đây đúng là không nên có sông, chẳng qua là có người dời một con sông đến đây thôi."
"Dời, dời sông lại đây?" Ninh Nhụy Nhụy cho rằng mình nghe lầm, "Ngươi xác định không có nói đùa? Cái này làm sao mà dời được chứ?"
Hạ Thiên lười biếng nói: "Mặc kệ dời nó như thế nào, dù sao thì đã dọn tới đây rồi."
"Ngươi đang đùa ta có phải không." Ninh Nhụy Nhụy lộ ra biểu lộ kinh ngạc, nhìn về phía Hạ Thiên: "Chuyện đó hoàn toàn không khoa học nha, dòng sông cũng không phải bàn ghế, muốn chuyển là có thể chuyển sao? Cách nói của ngươi hoàn toàn giải thích không thông."
"Đương nhiên là giải thích không thông rồi, chuyện kia đơn giản là một con sông ở dưới lòng đất mà thôi." Lúc này bên cạnh có một giọng nói vang lên, "Chẳng lẽ Ninh đại mỹ nữ vang danh toàn thế giới lại tin tưởng cách nói kia sao? Không biết nên nói ngươi ngây thơ hay là ngu xuẩn đây?"
Ninh Nhụy Nhụy quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, phát hiện có vài người đang ngồi trên một tảng đá cạnh bờ sông cách hai người không xa, người lên tiếng chính là một nữ nhân trong đó, nàng ta có vóc dáng rất cao.
Ninh Nhụy Nhụy nhận ra nữ nhân này, hơn nữa còn không phải là nhận biết bình thường, cả hai thậm chí còn có một đoạn ân oán tình cừu khá là phức tạp. Nàng ta tên là Tiền Mẫn Mẫn, là đồng đội nhảy cầu trước đó của Ninh Nhụy Nhụy, thật ra trình độ của nàng ta không kém, chỉ là tâm tư không đặt ở trên vận động, hơn nữa đặc biệt thích sử dụng những thủ đoạn nhỏ.
Nàng ta đã vụng trộm ngáng chân Ninh Nhụy Nhụy trên sân thi đấu chính thức rất nhiều lần, thậm chí còn hạ độc trong đồ uống của nàng, kết quả bị người khác phát hiện, đội nhảy cầu quyết định đuổi nàng ta, lúc sau không còn nghe thấy tin tức về người này nữa, không ngờ bây giờ lại chạm mặt nàng ta ở đây.
"Tiền Mẫn mẫn?" Ninh Nhụy Nhụy đúng là vô cùng bất ngờ, "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Vì sao ta không thể ở đây?" Nữ nhân kia vén tóc sang một bên, khuôn mặt và thần thái đã không còn nét ngây ngô như năm đó, ngược lại tràn đầy phong tình: "Chẳng lẽ chỉ cho phép Ninh đại mỹ nữ ngươi khiêu chiến cực hạn, không cho phép người khác chơi sao?"
Lời ấy cũng đúng, việc của người khác chung quy là việc của người khác, Ninh Nhụy Nhụy không có quyền đi quản, cũng không hứng thú đi quản, vì thế lại nói: "Nếu đã như thế, vậy thì ta không quấy rầy nữa."
"Chờ đã." Nữ nhân kia rõ ràng không muốn buông tha Ninh Nhụy Nhụy dễ dàng như vậy nói: "Nếu đã gặp nhau ở đây rồi, vậy đã cho thấy chúng ta vẫn có duyên phận, không bằng thanh toán nợ cũ năm xưa đi."
"Hình như ta không có nợ cũ gì cần thanh toán với ngươi cả." Ninh Nhụy Nhụy có chút khó hiểu.
Nữ nhân cao lớn cười ha ha: "Quả nhiên vẫn là thái độ cao cao tại thượng đấy, lúc đầu ta đang ở đội nhảy cầu tiền đồ vô lượng, đáng tiếc bị ngươi đổ nước bẩn hãm hại, bị đuổi ra khỏi đội, ngươi biết ta phải trải qua đoạn thời gian kia thê thảm như thế nào không?"
"Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi bị khai trừ là do gieo gió gặt bão, chuyện đó ngươi chỉ có thể trách bản thân." Ninh Nhụy Nhụy nghe xong cảm thấy có chút buồn cười, "Hơn nữa, năm đó ta không có truy cứu ngươi đã là khoan dung độ lượng, ngươi còn có mặt mũi nhắc lại chuyện này sao?"
"Chậc chậc chậc, có nghe không, các ngươi nghe thấy chưa." Nữ nhân cao lớn kia nhìn về phía đồng bạn, vừa cười vừa nói: "Hại người khác còn nói năng hùng hồn như thế, nói vậy ta còn phải cảm ơn ngươi năm đó đã nương tay?"
Bên cạnh Tiền Mẫn Mẫn có một nam tử cao lớn đang nằm nghiêng, nhìn tướng mạo là biết ngay người ngoại quốc, nhưng mà hắn lại nói tiếng Trung rất lưu loát: "Mẫn Mẫn, nàng ấy chính là nữ nhân mà ngươi vẫn luôn ghi hận sao?"
"Đúng vậy, chính là nàng ta! Những năm qua, ta nghèo túng chính là do nàng ta ban tặng." Nữ nhân kia oán độc nói: "Nếu không có nàng ta thì ta đã sớm là quán quân Olympic, vang danh toàn thế giới, cũng không đến mức lưu lạc bỏ mạng kiếm tiền như bây giờ...... Hết thảy đều là lỗi của nàng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận