Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2379. Tiêu Đảo

Tiêu Đảo, là một hòn đảo cực kỳ bình thường trên biển rộng mênh mông, nhưng lại có chút thần bí.
Nó có diện tích không lớn, địa hình cũng rất phức tạp, nhất là sâu trong đảo có vô số lỗ thủng sâu không thấy đáy, khi gió biển thổi vào sẽ phát ra âm thanh như tiếng còi kêu.
Lúc Hạ Thiên và A Cửu xuất hiện ở trên đảo, sắc trời đã sáng rõ, ánh bình minh nơi xa cũng rất xinh đẹp.
Theo bọn hắn lên bờ ngoại trừ bốn người, còn có một vài mảnh vỡ của chiếc thuyền.
“Coi như ngươi muốn giết hắn, cũng có thể chờ đến khi thuyền cập bờ mà, cần gì phải vội vã, khiến cho mọi người chật vật như vậy.”
A Cửu có chút bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó xem xét hơi thở của bốn người kia, phát hiện bọn họ đều vẫn còn hô hấp, trong lòng thoáng buông lỏng.
Hạ Thiên cũng không cảm thấy chật vật, ngược lại cảm thấy chơi rất vui, tùy tiện nói: “Cửu nha đầu, việc này cũng không nên trách ta, ai bảo chiếc thuyền kia chẳng khác gì thằng đần đó, một phát đã có thể đánh vỡ.”
Đại khái vài phút trước, Hạ Thiên một quyền đánh vỡ đầu Triệu Thanh Ca, chỉ là hắn nhất thời hưng phấn, không kịp thu lực lại, kết quả một quyền này cũng đánh cho chiếc thuyền vỡ nát theo.
A Cửu bất ngờ không kịp đề phòng liền bị Hạ Thiên ôm eo bay trên mặt biển, còn về bốn người kia A Cửu cũng không thấy thuận mắt cho lắm, liền để Hạ Thiên tiện tay cứu lấy.
Bốn người này chính là Nam Cung Uyên, Cao Trân Trân, tráng hán mắt chột và người nước ngoài Mã Hán Khắc kia.
Về người thần bí dẫn Hạ Thiên và A Cửu lên thuyền đã sớm không thấy bóng dáng nữa, cũng không biết có phải thật sự táng thân trong biển rộng hay không.
“Cảm tạ ân cứu mạng của hai vị.”
Sau khi tráng hán mắt chột lấy lại tinh thần liền quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên và A Cửu, “Việc của hai năm trước, chắc chắn là ta đã hiểu lầm Cửu cô nương, ta thực sự xin lỗi Cửu cô nương.”
A Cửu cũng không để việc này ở trong lòng, những năm gần đây, mặc kệ là Y Nhân Các, hay là Y Tiểu Âm và nàng đều không biết nhận được bao nhiêu hiểu lầm lẫn chỉ trích, nếu như các nàng tính toán so đo thì đã sớm bị tức chết rồi.
“Bỏ đi, cũng không phải việc lớn gì.”
A Cửu khoát tay với tráng hán mắt chột, “Ta cũng không tính truy cứu gì cả, chỉ là lần sau nếu như ngươi có tin tức của đám lường gạt kia, thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với Y Nhân Các, hoặc tập đoàn Thần Y.”
“Đại ân của hai vị, sau này Chung mỗ nhất định sẽ báo đáp.”
Tráng hán mắt chột đột nhiên quỳ xuống dập đầu với Hạ Thiên và A Cửu, rồi nhanh chóng quay đầu rời đi.
Nam Cung Uyên cũng muốn lập tức tiêu sái quay người rời đi, nhưng mà hắn biết hắn không thể làm như vậy, bằng không đầu hắn cũng sẽ bị đấm vỡ cho coi.
Cơ thể của Cao Trân Trân vô cùng yếu ớt, lúc này giống như đã chết ghé vào bờ cát, thỉnh thoảng thở hổn hển một hai tiếng.
“Sao ta lại ở chỗ này? Thuyền đâu?”
Người nước ngoài Mã Hán Khắc chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy bãi cát trước mắt không khỏi sửng sốt một chút, lại nhìn thấy Hạ Thiên và A Cửu lúc, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thuyền không còn, đây là Tiêu Đảo.”
A Cửu cảm giác lời nói của người này có chút ngớ ngẩn, nhưng cân nhắc đến đối phương là người ngoại quốc, cũng thoáng hiểu được.
Mã Hán Khắc cả kinh nhảy dựng lên, hoảng sợ liếc nhìn bốn phía: “Nơi này chính là Tiêu Đảo, hòn đảo đáng sợ kia, căn cứ của Trường Sinh hội?”
“Ngươi và Cao Trân Trân không phải muốn điều tra Trường Sinh hội sao?”
A Cửu thuận miệng hỏi, “Hiện tại đến căn cứ bí mật của nó, hẳn là nên vui vẻ mới đúng.”
“Vui vẻ cái gì, chúng ta sắp ngỏm rồi!”
Mã Hán Khắc khoa trương níu lấy đống tóc hai bên tai, không ngừng kêu ầm lên: “Xong, xong, lần này thật sự xong, ta chết chắc rồi.”
Một lát sau, hắn bỗng nhiên lấy lại tinh thần, kinh ngạc liếc nhìn A Cửu: “Làm sao ngươi biết chúng ta đang điều tra Trường Sinh hội?”
“Ta nói.” Nam Cung Uyên lúc này xen vào một câu.
“Úi, Oh My God, ngươi là tên sát thủ kia.”
Hai tay Mã Hán Khắc sờ thân thể của mình, “Ta nhớ là ta bị ngươi thọc một đao, đáng nhẽ phải chết mới đúng, tại sao lại không có việc gì này?”
Rất nhanh lại vui vẻ nói: “Không chết, không chết thì tốt, xem ra chúa vẫn quan tâm ta, chỉ là bây giờ nên làm gì, nếu như đụng phải người của Trường Sinh hội, ta vẫn sẽ bị giết chết......”
“Ngậm miệng!” Hạ Thiên bị người này làm cho có chút phiền, “Làm phiền ta nữa bây giờ liền giết ngươi.”
Mã Hán Khắc lập tức ngậm chặt miệng, dáng vẻ hoảng sợ.
Một bên khác, Nam Cung Uyên có chút lúng túng nhìn A Cửu: “Cửu cô nương, ngươi đã nói tha cho ta một mạng, bây giờ hẳn là còn giữ lời nhỉ?”
“Nghĩ hay quá ha.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Cửu nha đầu chỉ nói tha cho ngươi một mạng, nhưng là từ lúc đầu cho đến bây giờ, nếu như không phải Cửu nha đầu nói muốn cứu ngươi, ngươi đã chết không dưới mười lần rồi.”
“Vậy…Cửu cô nương dự định xử lý ta thế nào?” Nam Cung Uyên lúc này mới mở miệng nói với A Cửu và Hạ Thiên: “Nếu như giết ta thì xin hãy ném thi thể của ta vào trong biển, ta không muốn ở trên hòn đảo này đâu.”
A Cửu suy tính một hồi, quyết định tùy bọn hắn ở trên đảo tự sinh tự diệt, cũng lười nói chuyện, trực tiếp kéo Hạ Thiên đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận