Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2633: Kệ ông ta đi

“Người này có vấn đề.”
Thạch Thuần nhìn đạo sĩ mặc áo bào trắng vội vàng rời đi, nghi ngờ hỏi: “Anh rể, ngươi có cần xử lý ông ta hay không?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn Thạch Thuần, bất mãn nói: “Này, sát tính đó của muội lấy ở đâu ra thế? Cho dù ông ta có vấn đề, nhưng cho đến lúc này, ông ta vẫn chưa làm chuyện gì hại chúng ta.”
Thạch Thuần không nhịn được phản bác lại: “Nếu chẳng may ông ta đã làm rồi thì sao? Ai biết được chuyện vừa nãy có phải ông ta âm thầm sắp xếp hay không?”
“Nhưng muội cũng không thể chỉ vì hoài nghi mà giết người.”
Ninh Nhụy Nhụy luôn có quy tắc ứng xử chuẩn mực của riêng mình. Nàng xem Thạch Thuần như em gái ruột, cho nên nàng cảm thấy Thạch Thuần bị Hạ Thiên ảnh hưởng quá sâu, cách xử lý và làm người luôn thù địch người khác.
“Anh rể, ngươi nói như thế nào?”
Thạch Thuần quả nhiên quay sang nhìn Hạ Thiên.
“Mặc kệ ông ta đi.”
Hạ Thiên bất cần: “Chỉ cần ông ta không tìm đường chết, chúng ta cũng chẳng cần lãng phí thời gian để ý đến mấy loại người ngớ ngẩn này.”
Thạch Thuần ngẫm lại thấy cũng đúng. Người có vấn đề trên thế giới này nhiều lắm. Nếu ai cũng để ý hết, nàng chắc chắn sẽ bận không có thời gian để thở, mà cái sự bận rộn đó lại chẳng có chút ý nghĩa nào.
Tiểu đạo cô Niệm Tâm chạy đến, sợ hãi nói: “Khâu sư tổ đang ở hậu viện, để ta dẫn mọi người đến đó.”
“Được rồi, ngươi dẫn đường đi.”
Ninh Nhụy Nhụy thấy tiểu đạo cô sợ hãi, mỉm cười trấn an: “Ngươi đừng sợ, chúng ta không phải người xấu, chúng ta không làm hại ngươi đâu.”
Tiểu đạo cô gật đầu, không nói thêm câu nào, chỉ cắm đầu đi về phía hậu viện.
Ba người Hạ Thiên theo sát đằng sau. Một lát sau, mọi người vòng qua đạo quán đến trước một căn phòng bằng đá nhỏ.
Cửa phòng khóa chặt, thậm chí còn được gia cố bằng một sợi xích sắt dày bằng cánh tay của một đứa trẻ.
Tiểu đạo cô Niệm Tâm lấy chìa khóa từ trong túi áo ra, mở ổ khóa rồi đẩy cửa vào. Nàng nghiêng người nói với ba người Hạ Thiên: “Khâu sư tổ đang ở bên trong, mời mọi người vào.”
Thạch Thuần hơi cảm thấy lạ: “Cửa này khóa lớn khóa nhỏ, còn thêm xích sắt, chẳng lẽ sư tổ các ngươi bị điên?”
“Ba mươi năm trước, thần trí của Khâu sư tổ bắt đầu không tỉnh táo. Chỉ cần không để ý, ông ấy sẽ ra ngoài đả thương người.”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm nhẹ giọng giải thích: “Đây cũng là yêu cầu của sư tổ, cũng không phải đạo quán và sư phụ ngược đãi ông ấy. Mọi người vào trong cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không được kích thích sư tổ. Nếu không, các người sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cảm ơn ngươi vì đã nhắc nhở, nhưng chúng ta không sao đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, xoa đầu tiểu đạo cô: “Nếu ngươi sợ, ngươi cũng không cần canh chừng ở đây.”
“Vâng?”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm nhìn vào mắt Ninh Nhụy Nhụy, do dự một hai giây rồi quay người rời đi. Nhưng đi chưa được mấy bước, nàng bỗng nhiên quay đầu lại: “Nếu như… ta nói nếu như sư tổ nổi điên, các người chỉ cần ngồi xổm dựa vào tường, sẽ không có việc gì đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy khoát tay: “Ta cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ngươi đi đi.”
Lúc này, tiểu đạo cô Niệm Tâm mới chạy về đại đường, đoán chừng là đi tìm sư phụ của nàng.
“Đi, chúng ta vào bên trong xem sao.”
Nhìn thấy tiểu đạo cô rời đi, Ninh Nhụy Nhụy kéo Thạch Thuần bước vào bên trong.
Vừa bước vào trong, cả người giống như đi vào hầm băng. Trong nháy mắt, một luồng khí tức rét lạnh đập vào mặt. Ninh Nhụy Nhụy không khỏi rùng mình một cái.
“Tiểu muội chân dài, cô không sao chứ?”
Hạ Thiên đưa tay đặt lên lưng Ninh Nhụy Nhụy, lập tức trừ đi hàn khí trên người nàng.
“Ta đỡ hơn rồi, cảm ơn ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu với Hạ Thiên, nói một câu: “Trong phòng có hàn khí, mọi người cẩn thận.”
Hạ Thiên hơi bất mãn: “Tiểu muội chân dài, cô còn nói cảm ơn ta? Cô hơi khách sáo quá rồi đấy.”
“Quen miệng thôi mà.”
Ninh Nhụy Nhụy lườm Hạ Thiên một cái: “Nếu ngươi không thích, về sau ta không nói nữa.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Nhưng cô là vợ ta, lại đi cảm ơn ta, chẳng khác gì sỉ nhục ta.”
Ninh Nhụy Nhụy há to miệng, cuối cùng ngậm miệng không nói.
“Hi hi, Nhụy Nhụy tỷ đã chấp nhận. Anh rể, chúc mừng ngươi đã nắm được Nhụy Nhụy tỷ trong tay.”
Thạch Thuần nháy mắt ra hiệu với Hạ Thiên, nói bằng giọng hâm mộ: “Chậc chậc chậc, đôi chân dài này đúng là tiện nghi cho ngươi. Anh rể, đến lúc đó ngươi và Nhụy Nhụy tỷ chơi đùa, nhớ dẫn ta theo nhé. Đương nhiên, ta chỉ tham quan, không tham chiến.”
Bốp!
Ninh Nhụy Nhụy tức giận đánh vào ót Thạch Thuần một cái, mắng to: “Muội có biết muội đang nói cái gì không. Con gái con lứa lại không biết xấu hổ?”
“Sợ gì chứ? Dù sao sau này muội cũng phải đụng đến mà.”
Thạch Thuần nhếch miệng, khinh thường nói: “Nếu muội không tìm cơ hội quan sát một chút, chẳng may đến lúc đó tư thế không đủ phong phú, không đủ thoải mái thì phải làm sao bây giờ?”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy nàng không nói lại Thạch Thuần, chỉ có thể sử dụng đả kích vật lý, hai ngón trỏ co lại điểm vào hai bên huyệt Thái Dương của Thạch Thuần.
“Này, đừng chọc nữa, Nhụy Nhụy tỷ, muội sai rồi.”
Thạch Thuần lập tức nhận sai.
“Khách quý đến cửa, vì sao các người không vào trong ngồi một chút?”
Một giọng nói già nua phát ra từ căn nhà đá.
“Vậy chúng ta xin phép quấy rầy.” Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy mới buông tha cho Thạch Thuần, bước thẳng vào trong. Hạ Thiên và Thạch Thuần theo sát đằng sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận