Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4205: Các ngươi cũng xứng là Ngũ đế?

Mắt thấy sụp đổ càng lúc càng gần, Bạch Dương Huyền rốt cuộc hạ quyết tâm, lấy một hạt châu màu xanh biếc ra, bên trong hạt châu cất giữ một mảnh vỡ lóe lên huỳnh quang.
“Đây là mảnh vỡ thần hạch truyền thừa mấy vạn năm của Phi Diệp tộc ta. Hôm nay ta sẽ giao cho ngươi.”
Bạch Dương Huyền đưa hạt châu cho Hạ Thiên, trịnh trọng nói: “Ta hy vọng ngươi có thể dẫn hai đứa con gái của ta rời khỏi đây lên mặt đất.”
“Cha, ngươi làm cái gì vậy?” Bạch Thi Tình kinh ngạc.
Bạch Bích Tiêu cũng nói: “Chúng ta là người một nhà, con chỗ nào cũng không đi.”
“Đừng hồ nháo. Bây giờ không phải là lúc giở tính trẻ con ra.” Bạch Dương Huyền nghiêm túc quát mắng một tiếng: “Ta biết có một lối ra, bây giờ đến đó hẳn còn kịp. Hạ tiên sinh, ngươi hãy mang con gái của ta rời khỏi đây.”
Bạch Thi Tình hỏi: “Cha, vậy còn cha thì sao?”
“Không cần lo lắng cho ta.” Bạch Dương Huyền chậm rãi đứng dậy, kiên nghị nói: “Ta ẩn nhẫn một đời chính là muốn dàn xếp ổn thỏa. Đáng tiếc, cho dù là vậy, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho ta. Đã như thế, ta sẽ lấy… A, Hạ Thiên đâu rồi?”
Lời còn chưa nói hết, ông chợt phát hiện không thấy bóng dáng Hạ Thiên đâu.
“Vừa nãy hắn vẫn còn ở đây mà?” Bạch Bích Tiêu kinh ngạc nhìn chung quanh: “Tại sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi?”
Bạch Bích Tiêu ngược lại nhìn thấy, tiện tay chỉ một bóng người càng lúc càng gần cái hồ khí màu trắng: “Hắn đến đó kìa.”
….
Bên dưới hồ khí xác thực có một cái động thiên.
Sông núi và thiên địa nơi này đều nối thành một mảnh, giống như một quả cầu.
Chỉ là quả cầu này theo thời gian dần dần trở nên phẳng hơn, giống như một tờ giấy bị ủi thẳng.
Chính giữa tờ giấy có một quả cầu. Chính xác mà nói thì giống cái trứng hơn, hoặc nói là kén.
Toàn thân nó màu trắng, khoảng hai mét, bên trong tản ra ánh sáng màu trắng cùng với một luồng khí tức thần thánh lâu đời.
“Đây là thứ gì thế?” Hạ Thiên nhìn chằm chằm cái kén màu trắng kia một lúc lâu: “Chẳng lẽ đây chính là thần hạch?”
“Ngươi là ai?”
Lúc này, một tiếng quát chói tai từ bốn phương tám hướng truyền đến, chấn động lỗ tai Hạ Thiên có chút ngưa ngứa.
Hạ Thiên chậm rãi đáp: “Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
Bốn bóng người ba nam một nữ đột nhiên xuất hiện gần Hạ Thiên.
“Người tự tiện xông vào Sơn Hải giới chính là ngươi?”
Một nữ nhân mặc áo tím, dáng người uyển chuyển che mặt khinh thường nói: “Nhìn bình thường cũng chẳng có gì lạ. Bạch Kính Phương nói thế nào cũng là Bạch đế, nhưng lại bị kẻ này giết?”
Lão đầu áo bào đỏ lạnh giọng quát: “Mạo phạm thiên uy, tự tiện giết Thần tộc, tội đáng chém.”
Giọng điệu ngang ngược, thái độ nóng nảy.
Người áo vàng ngược lại lãnh đạm hơn, nhẹ giọng nói: “Bạch đế vì kẻ này mà khởi động thần hạch, còn phát Ngũ Đế Lệnh, Kim tộc luân lạc đến tình trạng này rồi sao?”
Nam nhân áo bào xanh cười nói: “Ngũ Đế Lệnh đã phát ra, không cần hỏi nguyên nhân, cứ trực tiếp xử lý hết thảy là được.”
“Chỉ là sâu kiến, giết thì giết, cần chi phải lãng phí thời gian của chúng ta.”
Lão đầu áo bào đỏ tức giận hừ một tiếng, trực tiếp ra lệnh: “Lão phu khinh thường ra tay. Nếu là như vậy, các ngươi tiễn hắn một đoạn đi, thuận tiện thu hết thần lực chư tộc còn lại về, tránh lãng phí thời gian.”
“Này, đám ngu ngốc các ngươi là ai thế?” Hạ Thiên nhìn thấy thái độ cư cao lâm hạ của đám người kia, cảm thấy cực kỳ khó chịu, bĩu môi nói: “Hỏi tên của ta lại không tự giới thiệu, các ngươi không biết lịch sự à?”
“Tục danh của chúng ta, ngươi không xứng biết.”
Nữ nhân che mặt cười nhạo một tiếng, khẽ quát: “Chỉ là phù du mặt đất, có thể sinh diệt trong chốc lát, ngươi nên sớm tiến vào luân hồi đi.”
“Danh xưng mà thôi, có gì mà xứng hay không. Nếu ngươi đã muốn biết, ta sẽ cho ngươi biết.”
Lúc này, nam nhân mặc áo bào xanh ngược lại mỉm cười giới thiệu bốn người cho Hạ Thiên: ‘Nữ nhân khẩu khí rất lớn kia là Hắc đế của Thủy tộc, tên Dạ Hàn Phong.”
Nữ nhân che mặt có chút tức giận nói với nam nhân áo bào xanh: “Ngươi nói ai khẩu khí lớn?”
Nam nhân áo bào xanh không thèm để ý đến, chỉ vào lão đầu áo bào đỏ: “Vị này thường hay xem mình là lão đại, thật ra lại là lão đầu nhi tính tình nóng nảy, là Xích đế Hỏa tộc, tên là Hỏa Chấn Thiên, đúng là đủ tục.”
“Tiểu nhi Mộc tộc, ngươi muốn chết đúng không?” Hỏa Chấn Thiên nổi giận, làm bộ bóp quyền muốn đánh tới.
Nam nhân áo bào xanh vẫn không có phản ứng, chỉ vào nam nhân áo bào vàng: “Vị này không thích nói chuyện, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, là Hoàng đế Thổ tộc, tên là Cơ Vô Tà.”
Nói đến đây, nam nhân áo bào xanh chỉ vào mình, nhàn nhã nói: “Ta là Thanh đế Mộc tộc, họ Linh, tên Nguyên Cấu.”
“Linh Nguyên Cấu?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Là cái thứ đồ chơi gì vậy?”
“Chúng ta là Thần tộc chí tôn, đừng dùng chữ đồ chơi để gọi ta.” Nam nhân áo bào xanh mỉm cười đắc ý: “Cộng thêm Bạch đế Kim tộc Bạch Kính Phương mà ngươi giết, năm người chúng ta chính là chí tôn Thần tộc Sơn Hải giới, cũng là chúa tể tối cao, Ngũ đế.”
Thái độ của Hạ Thiên càng thêm khinh thường: “Chỉ đám người ngớ ngẩn các ngươi mà cũng xứng gọi là Ngũ đế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận