Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3636: Gieo gió gặt bão

Thành phố Thiên Hải, Chu Công Quán.
Hôm nay, tâm trạng của Chu Tự Hoành không tệ, bởi vì kế hoạch của ông ta dự mưu đang dọc theo quỹ tích mà phát triển.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, một số diễn viên trong kế hoạch này không đủ kinh nghiệm, không đạt được kết quả tốt nhất mà ông ta mong muốn.
Hơn nữa, có một số người còn diễn quá lố.
Mặc dù cũng không tạo thành tổn thất gì lớn cho kế hoạch của ông ta, nhưng những sai lầm như thế vẫn không thể tha thứ.
Thậm chí còn có khả năng hủy đi tâm trạng tốt đẹp khó có được của ông ta. Cho nên, ông ta nhất định phải trừng phạt một số diễn viên không đủ kính nghiệp, tránh cho sau này lại xuất hiện sai lầm như thế nữa.
Lúc này, ba diễn viên không chuyên đang quỳ trước mặt ông ta, nơm nớp lo sợ chờ ông ta tuyên án.
Bọn họ chính là những người diễn vở kịch bắt gian ở khách sạn Vân Đoan trước đó, Phan Lan Lan và chồng của nàng ta Dương Chân Sảng, cùng với tiểu tam có quan hệ với Nam Cung gia.
Trán cả ba người đều đổ mồ hôi lạnh, trong lòng lo sợ bất an, hoàn toàn không biết mình sẽ nghênh đón vận mệnh gì.
Sống chết của bọn họ đều quyết định bởi an nguy của một người khác.
Nếu người kia sống, bọn họ có thể sống.
Nếu người kia chết, đoán chừng bọn họ hơn phân nửa cũng sẽ không có kết quả tốt.
Không bao lâu sau, cửa phòng được mở ra, một lão giả thấp bé không có lông mày chậm rãi bước ra.
“Phùng Quân huynh, Thương Hải thế nào rồi?” Chu Tự Hoành quay người lại, có chút lo lắng hỏi.
Lão giả không có lông mày xoa bàn tay, lạnh nhạt đáp: “Tạm thời cứu về rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Tự Hoành thở phào một hơi, ba người kia cũng âm thầm cảm thấy may mắn, xem như nhặt về được cái mạng.
“Tuy nhiên…” Lão giả không lông mày lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Đời này của nó chỉ sợ bị phế rồi.”
Chu Tự Hoành biến sắc, vội vàng hỏi: “Thế rốt cuộc Thương Hải bị như thế nào?”
“Nó đã bị ma diễm kén giết.” Lão giả không lông mày lắc đầu, thở dài nói: “Đây là một trong những tuyệt kỹ mà ta đã dạy cho nó, mục đích là khi gặp phải cường địch, nó sẽ dùng thứ này để phòng thân. Kết quả nó lại dùng chiêu đó với Hạ Thiên, giết người không thành bị người ta giết lại, đây cũng là nó gieo gió gặt bão thôi.”
Chu Tự Hoành xót con, nóng vội nói: “Phùng Quân huynh, Thương Hải nói thế nào cũng là đệ tử của ngươi, ngươi nhất định phải cứu nó. Ta chỉ có một đứa con trai này, nó tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì được.”
“Không phải là ta không muốn cứu mà là bất lực.” Lão giả không lông mày vẫn lắc đầu.
“Ngươi là Phó hội trưởng hiệp hội cổ y, y thuật vô song, người có thể sánh vai với ngươi trên toàn thế giới không có mấy ai.” Trong lòng Chu Tự Hoành thật sự có chút khó mà tiếp nhận: “Hơn nữa, pháp thuật đó là do ngươi dạy cho nó, ngươi nhất định có cách để cứu nó.”
Ánh mắt lão giả không lông mày cũng không ba động bao nhiêu, giống như đang nghe một việc chẳng có liên quan gì đến ông ta: “Nếu chỉ là vô ý bị chiêu thức phản phệ, lão phu đích thật có thể chữa khỏi. Tuy nhiên, nó trêu chọc Hạ Thiên, đã bị Hạ Thiên giở trò trên gnười.”
“Trước mặt ngươi, Hạ Thiên chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thôi mà.” Chu Tự Hoành rất không cam lòng, lớn tiếng thúc giục: “Chẳng lẽ y thuật của ngươi còn không sánh bằng hắn sao? Ta không tin. Có phải ngươi ngại tiền ít hay không? Ngươi muốn bao nhiêu, bây giờ ta chuyển cho ngươi.”
“Không liên quan đến tiền.” Lão giả không lông mày lắc đầu, đưa tay sờ cái cằm trụi lủi của mình: “Y thuật Hạ Thiên như thế nào, ta không được chứng kiến, cũng không thể xác định. Tuy nhiên, châm pháp của hắn xác thực rất vi diệu. Trong thời điểm chưa chắc chắn chín thành, lão phu không thể vọng động. Nếu không, hắn nhất định sẽ phát hiện được sự tồn tại của ta.”
Chu Tự Hoành tức giận nói: “Sự tồn tại của ngươi chỉ sợ Hạ Thiên đã sớm biết. Bây giờ cứu con trai của ta quan trọng hơn.”
“Ngươi gấp cũng vô dụng thôi.” Lão giả không lông mày tức giận trừng mắt nhìn Chu Tự Hoành: “Con của ngươi là việc nhỏ, kế hoạch mới là quan trọng nhất. Ngươi đừng quên thân phận của ngươi.”
“Kế hoạch vẫn được tiến hành như thường lệ, không xảy ra vấn đề gì.” Chu Tự Hoành đáp, sau đó lại thúc giục: “Nhưng con trai ta đang nguy kịch, vì sao ngươi lại không cứu nó? Ngươi nên dốc hết toàn lực…. A!”
Bốp.
Một cái tát vang dội, âm thanh lớn đến mức người trong phòng đều có thể nghe được.
Ba người đang quỳ không khỏi sợ ngây người. Ở thành phố Thiên Hải này lại có người dám ra tay với Chu công tử, đúng là không thể tưởng tượng được.
Lão giả không lông mày chậm rãi thu tay, khinh thường quát: “Chu Tự Hoành, ngươi làm người đã lâu thì quên mất thân phận của mình à? Ngươi là ma tộc, là do Lục Ma Đài chúng ta tốn vô số tâm huyết bồi dưỡng ra chứ không phải một công cụ để sinh sôi hậu đại.”
“Ta biết thân phận của ta là gì, cho nên ta mới càng thêm trân quý con trai của ta.” Chu Tự Hoành ôm mặt, cảm xúc lộ ra ngoài thoáng thu liễm lại: “Ma tộc đến trái đất cũng đã trên vạn năm, phí hết bao nhiêu tâm huyết và ngày tháng, ta biết rõ lắm chứ. Chính bởi vì như thế, ta lại càng yêu quý đứa con trai này.”
Phần không có lông mày của lão giả giật giật, dường như biết được Chu Tự Hoành muốn nói cái gì, không khỏi tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận