Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2667: Tin tức về Nghịch Thiên Bát Châm

“Nghịch Thiên Bát Châm không phải tuyệt mật, người nào mà chẳng biết.” Thạch Thuần nói.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy buồn cười: “Muội nói hơi sai rồi. Ngoại trừ những người bên cạnh Hạ Thiên như chúng ta, những người biết đến Nghịch Thiên Bát Châm đến giờ còn chưa quá mười người.”
Hạ Thiên lườm Trần Huyền Bằng một chút, thản nhiên nói: “Ta hiểu rồi, ngươi và Hoàng đảo chủ của tiền đồn có quan hệ với nhau.”
“Ông ấy cũng được xem là sư phụ của ta, nhưng ông ấy không muốn thừa nhận.” Trần Huyền Bằng giải thích: “Hơn ba mươi năm trước, ta có tham gia đại hội Trường Sinh. Lúc đó, ta thắng được một yêu cầu, ta liền thuận thế bái ông ấy làm vi sư. Kết quả, ông ấy chỉ dạy ta một số kỹ năng nhỏ như thiền định, điều khí, cũng không thật sự truyền thuật trường sinh cho ta. Cho nên, ta đã chạy đến Chung Nam Sơn ẩn cư.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy logic không hợp lý chút nào, thuận miệng hỏi: “Nếu ông ta ngay cả bí mật Nghịch Thiên Bát Châm cũng nói cho ngươi biết, ông ấy hẳn rất coi trọng ngươi, tại sao lại không truyền bản lĩnh thật sự cho ngươi?”
“Liên quan đến bí mật Nghịch Thiên Bát Châm, là ta nghe lén được.” Trần Huyền Bằng cười khổ, nói tiếp: “Hoàng đảo chủ thường xuyên nhắc đến chuyện Nghịch Thiên Bát Châm với bạn bè của mình, còn nói lão ân sư của ông ta mới là người sở hữu Nghịch Thiên Bát Châm chân chính. Về sau không biết là ai đã đánh cắp cả bộ châm pháp.”
“Nghịch Thiên Bát Châm chưa hề có châm phổ, nghe xong liền biết lão đó kia nói hươu nói vượn rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng, hơi khinh thường: “Tuy nhiên, ông ta đã chết rồi, có nói cái gì cũng không có ý nghĩa.”
“Hoàng đảo chủ chết rồi sao?” Trần Huyền Bằng kinh ngạc: “Ông ấy chết như thế nào?”
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Là ta giết đấy. Làm sao, ngươi muốn báo thù cho ông ta à?”
“Được rồi, ta và ông ta cũng chẳng có tình cảm gì, cái gọi là tình sư đồ cũng đã sớm tan thành mây khói.” Trần Huyền Bằng khoát tay. Thấy Cao Kiếm Phong bên trong đỉnh dường như đã không còn khí lực phản kháng, hắn ta quyết định đi vào chủ đề chính: “Hạ Thiên, chúng ta làm một vụ giao dịch đi. Ta nói tin tức tuyệt mật về Nghịch Thiên Bát Châm cho ngươi biết, ngươi giúp ta làm một việc. Sau khi chuyện thành công, cả hai bên đều có lợi, như thế nào?”
“Ngươi nói tin tức tuyệt mật của ngươi trước đi.” Hạ Thiên nhếch miệng, không được hứng thú cho lắm: “Nếu tin tức này có tác dụng với ta, ta giúp ngươi cũng không phải là không có khả năng.”
Trần Huyền Bằng nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi do dự: “Nếu chẳng may ngươi nghe xong rồi đổi ý thì sao?”
“Chuyện mà ta đã đồng ý, ta chưa bao giờ đổi ý.” Giọng điệu Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ: “Nếu ngươi không tin, giao dịch cũng không cần thiết phải thực hiện. Ta cứ đâm cho ngươi một châm, ngươi có chiêu thức gì thì cứ sử dụng.”
Thạch Thuần lên tiếng: “Nếu ngươi hiểu tỷ phu của ta, ngươi cũng nên biết, hắn chưa từng nuốt lời. Hắn đã nói thì nhất định sẽ làm được.”
“Huống hồ, trên người ngươi cũng chẳng có thứ gì đáng để chúng ta lừa gạt.” Ninh Nhụy Nhụy biết Nghịch Thiên Bát Châm rất quan trọng đối với Hạ Thiên, vội thuyết phục: “Bây giờ chúng ta có thể rời đi ngay lập tức, không nhất định phải dính dáng đến chuyện của các ngươi.”
Trần Huyền Bằng biết hắn ta cũng không còn lựa chọn nào khác, rất nhanh đưa ra quyết định: “Ta tin ngươi, nhưng ta muốn ngươi giúp ta giải trừ chất độc trong cơ thể, sau đó ta sẽ nói ra tin tức.”
Hạ Thiên không có ý kiến, thân hình lóe lên đến trước mặt Trần Huyền Bằng, ngân châm như ảnh châm xuống người đối phương hai ba cái, sau đó thu châm lại: “Được rồi.”
“Nhanh như vậy sao?” Trần Huyền Bằng thật sự không thể tin nổi. Mặc dù hắn ta đã sớm nghe nói y thuật của Hạ Thiên kinh người nhưng tình huống trước mắt vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn ta.
“Ta không tin.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ngươi cứ thử vận khí đi rồi sẽ biết.”
Dù sao Trần Huyền Bằng cũng là tu tiên giả. Mặc dù cảnh giới không cao, nhưng cũng biết hành khí vận khí cơ bản. Nghe Hạ Thiên nói, hắn ta thử vận khí du tẩu chu thiên, quả nhiên phát hiện chất độc trong người đã biến mất toàn bộ.
“Thật sự không thể tưởng tượng nổi. Y thuật của ngươi còn muốn lợi hại hơn cả Trương Minh Đà.” Trần Huyền Bằng tán thưởng không thôi.
“Vậy ngươi hãy nói tin tức mình biết đi.” Hạ Thiên cũng chẳng vì người khác khen ngợi mà cao hứng. Năm hắn mười tuổi, y thuật của hắn đã vượt qua khỏi sư phụ của hắn. Đối với hắn mà nói, đây chỉ là chuyện đương nhiên mà thôi.
Trần Huyền Bằng gật đầu, lên tiếng: “Tin tức này cũng là ta nghe lén được vào năm đó, cũng chỉ vì nó mà ta mới đến Chung Nam Sơn. Ban đầu, ta chỉ muốn thăm dò tin tức kia là thật hay giả, thuận tiện trộm lấy châm phổ Nghịch Thiên Bát Châm trong truyền thuyết. Kết quả, ta rơi vào bẫy của người khác, biến thành công cụ ba mươi năm.”
“Ta hoàn toàn không có hứng thú nghe những gì mà ngươi đã trải qua.” Hạ Thiên khó chịu cắt ngang lời Trần Huyền Bằng: “Ngươi cứ nói thẳng tin tức mà ngươi biết là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận