Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4350: Không phải tuyển phi cho một lão già háo sắc hay sao?

Nghe được giọng nói này, Hạ Thiên vọt thẳng ra ngoài.
Lúc này, một đại hán râu quai nón cao gần hai mét đứng bên ngoài Chí Tôn Cung, chẳng những mắt lộ hung quang, trên mặt đất còn có mấy trăm người bị ông ta đánh ngã.
Trong số những người này cũng có Bách Thiên Lang.
Hắn được Tiêu Dao Tiên Tử gọi đến để sửa chữa cung điện, thuận tiện kiêm chức gác cổng cho Chí Tôn Cung.
“Bách Thiên Lang, ngươi kém quá rồi.” Hạ Thiên bước ra ngoài điện, có chút khinh thường nói: “Thực lực chỉ có bấy nhiêu, còn danh xưng cái gì là Thiên Lang Yêu Vương.”
Mặt mũi Bách Thiên Lang bầm dập, cơ thể nhiều chỗ bầm tím, nằm trên mặt đất giống như sắp chết.
“Ngươi nói nghe nhẹ nhõm quá.” Bách Thiên Lang bất đắc dĩ nói: “Cảnh giới của ta là gì chứ, còn người kia là cảnh giới gì. Có thể chống đỡ không bị đánh chết đã rất không dễ dàng rồi.”
Nam nhân râu quai nón hung hăng nhìn Hạ Thiên, chỉ tay vào hắn: “Ngươi có phải là Hạ Thiên hay không?”
“Đúng, ta chính là Hạ Thiên. Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên tùy ý nói.
“Vậy thì tốt rồi, ăn của lão phu một quyền.” Nam nhân râu quai nón không nói nhiều, xiết chặt nắm đấm đập tới Hạ Thiên.
Không thể không nói, nắm đấm của người này cực kỳ hung mãnh, giống như đạn pháo.
Tốc độ cực nhanh, lực đạo cực nặng, hơn nữa còn mang theo một vòng xoáy khí kình quỷ dị, khó trách Bách Thiên Lang không chống đỡ được.
Hạ Thiên không tránh không né, tùy ý bóp quyền nghênh đón.
Bành.
Song quyền chạm nhau, khí kình nổ tung.
Một luồng cương phong tản ra khắp nơi, những người nằm gần đó đều bị đánh bay ra ngoài.
“Có chút khí lực đấy.”
Ánh mắt nam nhân râu quai nón sáng lên, lộ ra vẻ tán thưởng: “Lại đến.”
Nắm đấm theo tiếng quát đánh ra ngoài.
“Tới thì tới, ta xưa nay không nuông chiều mấy tên ngốc nào trêu chọc ta.”
Hạ Thiên cũng đối chọi gay gắt, mỗi một quyền đều chính diện đánh trả.
Hai người đứng trước Chí Tôn Cung, ngươi một quyền ta một quyền đối cứng lẫn nhau.
Cương phong, khí kình không ngừng nổ vang, chấn động toàn bộ người nằm trên mặt đất cách đó mấy trăm dặm.
“Thống khoái.” Nam nhân râu quai nón càng đánh càng hưng phấn, cơ thể nổi lên một vòng ánh sáng màu vàng nhạt, quần áo trên người cũng bị chấn vỡ, lộ ra cơ bắp có thể nói là kinh khủng, hoa văn rõ ràng, giống như mỗi một khe rãnh cất giấu mấy vạn cân sức mạnh.
Hạ Thiên cũng đánh khá hào hứng. Người trước mắt thật sự tốt hơn nhiều so với đám gia hỏa thích lòe loẹt trước đó.
Hai người đánh một hồi, hỏa khí cũng dần dần tăng vọt. Trong lúc chuẩn bị phân cao thấp cũng như sinh tử, Phù Diêu Tiên Tử và Tiêu Dao Tiên Tử cùng nhau xuất hiện.
“Dừng tay, mau dừng tay.”
Tiêu Dao Tiên Tử vội vàng lên tiếng: “Nếu còn đánh nữa sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Tiểu Dao Nhi, nàng không cần lo lắng. Tên ngốc này không đả thương được ta đâu. Nếu đánh thêm lát nữa, ta có thể xử lý ông ta.” “Xử lý ta?” Nam nhân râu quai nón bật cười đắc ý, lực đạo bỗng dưng tăng vọt mấy lần: “Tiểu tử, ngươi đúng là chuồn chuồn không sợ gió lớn. Lão phu là đệ nhất thần lực trong liên minh. Cho dù là đại chí tôn cũng không dám đón đỡ một quyền toàn lực của ta.”
“Vậy thì dùng đi, chỉ biết dùng miệng để nói, ai mà không biết chứ?” Hạ Thiên nhếch miệng.
Nam nhân râu quai nón cười ha hả, ngược lại có chút thưởng thức Hạ Thiên: “Tiểu tử, mặc dù lão phu không thích ngươi, nhưng lòng can đảm của ngươi không tệ, vậy thì ăn một quyền của lão phu đi.”
“Sao?” Hạ Thiên liếc mắt nhìn nắm đấm của đối phương, phát hiện không gian quyền phong sinh ra một sự vặn vẹo kỳ lạ. Tiếp theo, sự vặn vẹo này nhanh chóng lan tràn, toàn bộ thế giới giống như mạng nhện vỡ tung, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
“Nếu còn không dừng tay, ta giận đấy.”
Tiêu Dao Tiên Tử tức giận trách móc: “Về sau ta không thèm phản ứng đến ngươi nữa.”
Hạ Thiên cảm thấy hơi lạ: “Tiểu Dao Nhi, điều mà nàng nói chẳng thực tế chút nào. Xử lý một tên ngốc thì có gì phải tức giận.”
“Hừ, nàng ấy đang nói chuyện với ta đấy.”
Nam nhân râu quai nón do dự nửa giây, sau đó thu lại khí kình, hừ lạnh nói: “Xem như tiểu tử ngươi may mắn, trốn qua được một kiếp.”
“Này, Tiểu Dao Nhi, nàng biết lão đầu cơ bắp này à?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Phù Diêu Tiên Tử thoáng có chút ngại ngùng: “Ông ấy là phụ thân của ta, tên Võ Vạn Dương, cũng là thành viên của hội trưởng lão, Chưởng môn Thần Võ Tông.”
“Không phải nàng họ Tiêu sao? Tại sao cha lại họ Vũ?” Hạ Thiên hỏi.
Tiêu Dao Tiên Tử thở dài, đáp: “Ta vốn tên là Võ Dao Nhi, nhưng về sau được Thần Nữ Ti chọn trúng. Sau tầng tầng tuyển chọn, cuối cùng trở thành Thái âm Thần Nữ, được ban cho họ Tiêu.”
“Là ý gì?” Hạ Thiên có chút nghe không rõ. Phù Diêu Tiên Tử khẽ cười một tiếng, sau đó giải thích với Hạ Thiên: “Cái gọi là thần nữ chính là chỉ Thần Hoàng Chi Nữ. Cứ khoảng ba ngàn năm, toàn bộ liên minh sẽ tiến hành sàng lọc những đồng nữ có thể chất đặc biệt. Trải qua nhiều tầng chuyển chọn, cuối cùng chỉ xác định một thần nữ. Sau bàn đào tiên hội, thần nữ này sẽ được đưa đến Linh Tiêu giới nơi mà Thần Hoàng bế quan, phụng dưỡng Thần Hoàng cho đến khi xuất quan.”
Nói xong, nàng bỗng nhiên ngừng lại hai ba giây, sau đó bổ sung: “Nhưng Thần Hoàng bế quan năm sáu vạn năm qua, những thần nữ kia đều không thấy ra ngoài, không rõ sống chết.”
“Cái gì là thần nữ, không phải tuyển phi cho một lão già háo sắc hay sao?” Hạ Thiên nói, vô cùng khinh thường: “Còn cái gì là Thần Hoàng Chi Nữ, xem ra Thần Hoàng kia cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì.”
“Ngươi có tốt hơn chỗ nào không?”
Võ Vạn Dương dựng râu trừng mắt với Hạ Thiên, bất mãn nói: “Ngươi cướp nữ nhi của ta, còn phá thân của nó. Nếu ta không dùng hai quả đấm này đập chết ngươi, làm sao lão phu tiêu được mối hận trong lòng chứ?”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Lão đầu, ngươi không sao chứ? Đừng tưởng rằng ngươi là cha của Tiểu Dao Nhi thì có thể nói hươu nói vượn. Nếu ngươi còn dám phỉ báng ta nữa, ta đánh ngươi đấy.”
“Vậy thì thử đi.” Nắm đấm của Võ Vạn Dương vang lên kèn kẹt: ‘Lão phu tiễn ngươi lên đường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận