Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2411: Báo thù

Không bao lâu sau, lại có mấy chấp sự áo đen đi vào khiêng nghệ thuật gia tóc rối ra ngoài, rồi tiện tay xử lý hiện trường, không đến vài phút trong phòng liền sạch sẽ tinh tươm giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chờ các chấp sự áo đen đi khỏi, căn phòng chỉ còn lại Hạ Thiên và A Cửu, cùng với tiểu mỹ nữ mặt trái xoan vẫn còn đang ngất kia.
“Cửu nha đầu, nàng cảm thấy nàng ta còn giả vờ đến lúc nào?” Hạ Thiên đi qua nhìn chằm chằm tiểu mỹ nữ đó một lúc lâu, cười hì hì nói với A Cửu.
A Cửu trợn trắng mắt: “Có phải ngươi vừa ý cô ta hay không?”
“Dáng vẻ xấu như thế, sao ta có thể vừa ý nàng ta chứ.” Hạ Thiên vẻ mặt bất mãn trừng A Cửu, “Cửu nha đầu, hiện tại nàng đang làm nhục khẩu vị của ta đấy.”
Hắn vừa dứt lời thì tiểu mỹ nữ nằm dưới đất nãy giờ luôn nhắm chặt mắt không khỏi nhẹ nhàng mở ra.
“Được rồi, đừng giả bộ ngủ nữa, mặc dù hô hấp của ngươi bình thường nhưng lỗ chân lông quanh người đều đang chuyển động, còn giả vờ cái gì.”
A Cửu dĩ nhiên cũng biết tiểu mỹ nữ này đang giả bộ bất tỉnh, vốn tính lười để ý, chỉ là đợi một hồi lâu, thì phát thanh của căn phòng này đều không trả lời, vậy đã nói rõ sự tình vẫn chưa kết thúc, bọn hắn cũng phải so chiêu với mỹ nữ mặt trái xoan này.
Tiểu mỹ nữ kia vẫn không thèm phản ứng, hơn nữa lần này im đến mức giống y hệt xác chết, không hề có cảm xúc phập phồng.
“Đồ lưu manh, chàng cho nàng ta một châm đi.” A Cửu không biết nói gì với phản ứng của tiểu mỹ nữ mặt trái xoan, đành phải nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, lắc đầu nói: “Ta không thể dùng châm với nàng ta.”
“Sao nào, thương hương tiếc ngọc?” A Cửu liếc mắt ghét bỏ nhìn Hạ Thiên, “Mới nãy còn nói không phải khẩu vị của chàng mà.”
“Coi như ta muốn thương hương tiếc ngọc, thì nàng ta cũng không xứng.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Cửu nha đầu, đừng nên ghen với người như thế, nàng vẫn nên học tập vợ Y Y đi.”
A Cửu tức giận trả lời: “Có quỷ mới ghen, bớt nói nhảm đi, nhanh lên cho nàng một châm, để nàng tỉnh lại, ta cũng không muốn ngốc nghếch ở căn phòng này.”
Hạ Thiên liếc nhìn tiểu mỹ nữ mặt trái xoan, vừa cười vừa nói: “Cơ thể nữ nhân này rất đặc thù, dùng châm không có tác dụng với nàng ta.”
“Châm không có tác dụng?” A Cửu không khỏi có chút bất ngờ, liền hỏi nhiều một câu: “Ngay cả châm của chàng cũng không ư?”
“Châm của ta đương nhiên có rồi, nhưng ta không muốn dùng châm cho nàng ta, bởi vì nàng ta không xứng.”
Hạ Thiên hì hì nở nụ cười, “Cơ mà ta có biện pháp tốt hơn, Cửu nha đầu có muốn thử hay không?”
A Cửu hỏi: “Cách gì?”
“Cho nàng ta uống nước.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Uống đến khi nào nàng ta nhịn không nổi, thì tự nhiên sẽ dậy.”
“Chủ ý rách nát gì đây, chàng đúng là lưu manh.” A Cửu nhịn không được mắng Hạ Thiên.
Hạ Thiên biểu tình nghi hoặc: “Sao lại là lưu manh, rõ ràng là biện pháp tốt mà.”
“Kệ chàng đấy.” A Cửu cảm thấy Hạ Thiên không có ý tốt, không định nghe theo hắn, lập tức nói thẳng với tiểu mỹ nữ kia: “Ngươi mà còn không dậy, có tin ta dùng dao cạo mặt ngươi không.”
Tiểu mỹ nữ mặt trái xoan lập tức mở mắt, cơ thể hơi rụt về sau, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, trong con ngươi cũng phủ một tầng sương mù như có như không, càng khiến người ta yêu thương.
Hạ Thiên đã sớm ngắm nhìn hết nhân gian tuyệt sắc, đối với dáng vẻ này của tiểu mỹ nữ mặt trái xoan liền không cảm thấy hứng thú, chủ yếu là giá trị nhan sắc không hợp gu hắn.”
“Trông phản ứng này của ngươi chắc chắn đã được huấn luyện qua.”
A Cửu đối với điều này thì càng không quan tâm, nói với tiểu mỹ nữ mặt trái xoan: “Trước hết báo tên đi, mọi người làm quen một chút.”
“Ta là A Cửu, chàng ấy là Hạ Thiên.”
“Ta là Viên Thanh Phương.” Tiểu mỹ nữ mặt trái xoan khẽ hé đôi môi đỏ thắm, giọng nói nhỏ nhẹ.
“Viên Thanh Phương?”
A Cửu nghe thấy cái tên này sửng sốt một chút, cảm giác giống như đã từng nghe thấy ở đâu, nhưng mà nghĩ mãi cũng không ra, chỉ có thể đoán xem tình cảnh bản thân có thể nghe qua hoặc nhìn thấy cái tên này.
Viên Thanh Phương nháy nháy đôi mắt to, nét mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Hạ Thiên A Cửu: “Các ngươi muốn giết ta sao?”
A Cửu còn đang chần chờ, thì Hạ Thiên lại gật đầu: “Đúng.”
“Có thể đừng giết ta hay không?”
Viên Thanh Phương lộ ra dáng vẻ đáng thương, co ro người lại, cầu xin nói: “Ta chỉ là bị người khác gạt tới nơi này, bạn trai ta bị người ta giết, bọn hắn nói đến đây sẽ có thể giúp ta tìm được hung thủ.”
“Còn có thể báo thù cho ta, cho nên ta mới đến, nhưng ta không biết đây là tình huống gì.”
Nói xong, nàng quỳ xuống trước mặt A Cửu: “Tỷ tỷ, cầu xin hai người bỏ qua cho ta.”
A Cửu ngược lại dễ dàng mềm lòng, mặc dù nàng biết người có thể tới nơi này tuyệt đối không phải kẻ đơn giản, nhưng thấy em gái này còn trẻ như vậy, hơn nữa cũng thật đáng thương, không khỏi sinh lòng trắc ẩn.
“Sao ngươi không cầu xin ta?” Hạ Thiên chỉ vào Viên Thanh Phương, cười hì hì nói.
Viên Thanh Phương hoảng sợ nhìn Hạ Thiên, bị dọa trực tiếp chốn sau lưng A Cửu:” Ngươi, vừa nãy ngươi giết người, ta sợ, ta không dám.”
“Đừng giả bộ, nếu không giết người, thì ngươi có thể sống đến bây giờ sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng, thuận miệng nói: “Còn có, ngươi cũng đừng tìm hung thủ giết bạn trai ngươi làm gì, bởi vì chính ngươi đã giết hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận