Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3856: Vợ Tiểu Tiểu Dương mất tích

“Ai cha, không phải ta làm, ngươi trừng mắt với ta làm gì?”
Tô Mộng Lệ làm ra vẻ sợ hãi, run lẩy bẩy nói: “Ta cũng chỉ nghe người ta nói sáng nay mà thôi, có hai nữ nhân câu cá bên hồ Thấm Nguyệt, sau đó thì mất tích. Ta đã đi điều tra, hẳn là Dương San và người bạn của nàng ấy Hàn Nhạc Hân.”
“Ngươi đứng im không được nhúc nhích, chờ đó cho ta.”
Hạ Thiên cảm nhận khí tức của Dương San, đúng là không có bất kỳ đáp lại nào. Thân hình của hắn lóe lên, dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi Tuyết Thành chạy đến Thanh Phong Sơn.
Quả nhiên, Thanh Phong Sơn không có bóng dáng của Dương San.
Hắn vòng về Giang Hải, quét một vòng, trực tiếp đến tập đoàn Thần Y.
“A.”
Tô Bối Bối đang vừa tắm vừa hát, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị đẩy ra một cách thô bạo, dọa nàng nhảy dựng một cái.
Sau khi nhìn thấy người đến là Hạ Thiên, nàng không khỏi nổi trận lôi đình.
“Ra ngoài, mau đi ra, cái đồ lưu manh.”
Tô Bối Bối ôm chặt cơ thể, che lại phần lớn xuân quang, quát lớn với Hạ Thiên: “Nếu ngươi còn không ra ngoài, ta nói ngươi phi lễ đấy.”
Hạ Thiên nghiêm túc hỏi: “Bối nha đầu, nàng có thấy vợ Tiểu Tiểu Dương đâu không?”
“Ai?”
Tô Bối Bối bắt đầu tiến hành chuyển đổi xưng hô, nửa giây sau mới nhận ra vợ Tiểu Tiểu Dương chính là chỉ Dương San, không khỏi tức giận: “Cái này phải hỏi ngươi chứ? Không phải các ngươi đến Tuyết Thành tận hưởng thế giới của hai người sao?”
“Dường như không thấy vợ Tiểu Tiểu Dương đâu.”
Hạ Thiên cau mày: “Tuyết Thành không thấy, Thanh Phong Sơn cũng không có, Giang Hải cũng không luôn.”
Tô Bối Bối nhịn không được liếc mắt: “Ngươi đúng là ngốc. Tại sao ngươi lại không gọi điện thoại cho nàng ấy?”
“Cũng đúng.”
Hạ Thiên là quan tâm quá sẽ bị loạn, rất nhanh hắn đã ổn định lại, lấy điện thoại gọi cho Dương San.
“Alo!”
Phía đối diện có người tiếp máy.
“Ông xã?”
Quả nhiên là giọng của Dương San: “Chàng tìm ta có việc gì không?”
Hạ Thiên hỏi: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng đang ở đâu?”
“Ta?”
Dương San sửng sốt, sau đó đáp: “Ta đang ở Tuyết Thành, câu cá bên hồ Thấm Nguyệt, chàng muốn đến sao?”
“Nàng đang ở Tuyết Thành?”
Lông mày Hạ Thiên lại cau chặt. Bởi vì vừa rồi hắn đã dùng linh thức lục soát Tuyết Thành, nhưng không tìm được khí tức của Dương San.
Gặp quỷ rồi.
Hạ Thiên hiểu rất rõ bản lãnh của mình. Chỉ cần người còn, hắn không có khả năng không tìm được.
Tuy nhiên, Dương San tuyệt đối không thể nào nói dối hắn.
Vấn đề đã xuất hiện, nhưng rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?
“Ông xã, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dương San phát hiện Hạ Thiên không được tập trung, không khỏi khẩn trương lên.
Hạ Thiên nói: “Không sao, chỉ là ta nhớ nàng.”
“Vậy thì chàng đến chỗ ta đi.”
Dương San mỉm cười nói: “Ta và Hân Hân đang ở bên trong một cái đình trên sườn núi phía trái hồ Thấm Nguyệt. Cá ở đây rất đặc biệt, vừa mềm lại nhẹ, chính giữa còn có một sợi kim tuyến. Nghe dân bản địa nói, loại cá này rất hiếm, mấy chục năm chưa chắc có thể câu được một con. Nếu ăn vào có thể trường sinh bất lão.”
“Người dân bản địa đó có phải đang ở bên cạnh nàng hay không?”
Hạ Thiên đột nhiên hỏi một vấn đề chẳng liên quan gì cả.
Dương San trả lời: “Đúng vậy. Dì ấy đang giúp chúng ta làm mồi câu.”
“Nàng bảo bà ta nghe điện thoại đi.”
Hạ Thiên nói.
Mặc dù Dương San có chút khó hiểu nhưng nàng vẫn làm theo, đưa điện thoại di động ra ngoài: “Dì ơi, ông xã của ta muốn nói chuyện với ngươi.”
“Ơ, hắn tìm ta làm gì?”
Từ đằng xa vang lên một giọng nói xa lạ: “Ta không quen chồng của ngươi.”
Dương San mỉm cười giải thích: “Chắc là hắn có việc gì muốn hỏi ngươi, nói không chừng lát nữa hắn sẽ đến. Cho nên, hắn muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút.”
“Vậy à, vậy thì để ta nghe thử xem.”
Nữ nhân xa lạ kia tiếp nhận điện thoại, lên tiếng nói: “Alo, chào ngươi.”
Hạ Thiên cũng lười vòng vo, hỏi thẳng: “Ngươi là ai?”
“Sao, ta à?”
Nữ nhân xa lạ sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Ta là cư dân sống gần hồ Thấm Nguyệt. Ta thấy hai tiểu cô nương này câu cá ở đây, ta đến giúp hai người bọn họ làm mồi câu.”
“Ngươi đừng có nói nhiều, nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì?”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Nếu ngươi muốn tìm ta, ngươi có thể trực tiếp đến gặp, không cần phải đi vòng vo. Dám bắt nữ nhân của ta để uy hiếp ta, kết cục của ngươi chỉ có một con đường chết.”
Nữ nhân xa lạ kia cũng không cao hứng cho lắm: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, đúng là khó hiểu.”
“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
“Ngươi có bệnh đúng không?”
Nữ nhân xa lạ kia đưa điện thoại cho Dương San, còn nói một câu: “Đầu óc chồng của ngươi có bệnh nặng, nói chuyện khó hiểu, còn rủa ta chết.”
Dương San ngẩn ra, sau đó nhận điện thoại, lo lắng hỏi: “Ông xã, chuyện gì vậy?”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng tránh xa nữ nhân kia một chút. Ta lập tức đến tìm nàng ngay.”
Giọng nói của Hạ Thiên không hề có gì là đùa giỡn, vô cùng nghiêm túc: “Mặc kệ bà ta nói cái gì, nàng cũng đừng tin.”
“A, được, ta ở đây chờ chàng.”
Dương San cũng không lắm miệng hỏi vì sao. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng cũng đều lựa chọn tin tưởng Hạ Thiên.
Hạ Thiên cúp điện thoại, biểu hiện vẫn ngưng trọng như cũ.
Tô Bối Bối rất ít khi nhìn thấy Hạ Thiên có vẻ mặt như thế. Trước kia, mặc kệ xuất hiện chuyện gì, Hạ Thiên đều cười hì hì hoặc trạng thái uể oải. Mặc dù rất đáng đánh nhưng lại khiến người ta yên tâm.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Tô Bối Bối hơi nghiêng người về phía trước, xích lại gần Hạ Thiên, có chút lo lắng hỏi.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm Tô Bối Bối: “Vẫn còn lớn.”
“Lớn? Cái gì lớn?”
Tô Bối Bối sửng sốt, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống, đột nhiên phát hiện nàng đã xuân quang đại lộ, không khỏi cả kinh trầm mình xuống nước: “Ngươi, đại sắc lang, đồ lưu manh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận