Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3325: Tiệm cơm quỷ dị (02)

Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nhưng hắn trên cơ bản có thể xác định, thiếu nữ tên Tào Thiển Thiển hơn phân nửa chính là bé ngoan. Chỉ là hắn không biết vì sao nàng lại không thừa nhận, hơn nữa cũng không giống như đang nói láo. Điều này thật kỳ lạ.
Cộc cộc cộc. Một lát sau, tiếng đập cửa vang lên.
Hạ Thiên còn chưa mở cửa, cửa phòng đã bị đạp đổ. Tiếp theo, một nam nhân tráng kiện xông vào, nhìn loạn xung quanh.
“Tiểu tử, vợ của ta đâu?” Nam nhân tráng kiện nhìn khắp gian phòng và phòng vệ sinh, sau đó hung hăng trừng mắt với Hạ Thiên: “Ngươi điếc sao? Lão tử đang hỏi ngươi đấy.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta cho ngươi ba giây, bây giờ ngươi biến ra ngoài cho ta, ta sẽ không đánh ngươi.”
“Mẹ nó, tiểu tử, ngươi phách lối quá nhỉ.” Nam nhân tráng kiện siết chặt nắm đấm to bằng nửa cái đầu Hạ Thiên: “Ngươi có biết Hắc ca ngươi làm gì không mà ngươi dám nói chuyện với ta như thế? Ngươi có tin ta một quyền đấm chết ngươi không?”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi muốn cướp tiền thì cứ nói thẳng, đừng làm màu như thế làm gì, ngược lại tuyệt không uy phong chút nào.”
“Tiểu tử, nếu ngươi đã nói như vậy, Hắc ca ta sẽ không khách sáo.” Nam nhân tráng kiện chỉ tay vào Hạ Thiên, lạnh giọng nói: “Ngươi mau móc hết tiền trên người ngươi ra đây.”
Hạ Thiên móc móc túi, sau đó nắm thành nấm đấm chậm rãi đưa tới.
“Ngươi thành thật đấy.” Nam nhân tráng kiện đưa tay ra nhận, kết quả hắn ta phát hiện Hạ Thiên không mở bàn tay ra, không khỏi thay đổi sắc mặt: “Bỏ tay ra. Ngươi muốn giở trò với ta à, đừng có mà tìm chết đấy.”
Hạ Thiên cười nói: “Tiền ở trong tay ta, có bản lãnh thì lấy đi.”
“Mẹ nó, ngươi cũng đừng trách lão tử tháo tay của ngươi.” Nam nhân tráng kiện dùng sức tách bàn tay của Hạ Thiên ra cả nửa ngày vẫn không cách nào mở ra được, liền trực tiếp đánh gãy tay Hạ Thiên.
“Ngươi làm gì vậy? Dừng tay.” Lúc này, Tào Thiển Thiển mang theo thức ăn đã được đóng gói sẵn bước đến phòng Hạ Thiên, lập tức nhìn thấy cảnh tượng bên trong, không khỏi lớn tiếng quát gã nam nhân tráng kiện.
Gã nam nhân tráng kiện thấy người đến là Tào Thiển Thiển, gương mặt không hề có chút xấu hổ, giọng nói còn lạnh lùng: “Là Tiểu Tào sao? Ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác. Tiểu tử này đang cố ý khiêu khích ta.”
“Hạ Thiên vừa mới đến, lại không quen biết ngươi, tại sao lại có thể vô duyên vô cớ khiêu khích ngươi được.” Tào Thiển Thiển trừng mắt nhìn nam nhân tráng kiện: “Hải đại thúc, nếu ngươi còn làm loạn, ngươi đừng trách ta nói cho thúc thúc ta biết. Đến lúc đó, thúc thúc ta đuổi ngươi ra ngoài, ngươi chỉ có thể làm kẻ lang thang mà thôi.”
Gân xanh nổi lên trên mặt gã nam nhân tráng kiện: “Tiểu Tào cô nương, không phải ngươi coi trọng tiểu tử này chứ?”
“Mắc mớ gì đến ngươi, ngươi mau ra ngoài cho ta.” Tào Thiển Thiển nói: “Hạ Thiên còn chưa ăn cơm. Cơm của ngươi, ta đã để trước phòng ngươi rồi. Nếu còn không ăn, lát nữa nó nguội, về sau cũng đừng ăn nữa.”
Gã nam nhân tráng kiện chậm rãi thả lỏng Hạ Thiên ra, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, lần này xem như ngươi may mắn, nhưng chúng ta cứ chờ xem.” Sau đó, hắn ta hùng hổ đi ra ngoài.
“Giờ cũng đã muộn rồi, châm lửa nấu cơm phiền phức quá, cho nên ta nấu một bát mì, còn có chút thức ăn thừa, ngươi ăn tạm đi nhé.” Tào Thiển Thiển đặt hộp cơm lên bàn, mở nắp, lấy ra hai cái bát nước lớn, có chút áy náy nói.
Từ trước đến nay, Hạ Thiên không có yêu cầu quá cao với thức ăn. Hương vị ngon hay không ngon không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn. Yêu cầu của hắn có thể ăn là được, có thể ăn no thì tốt hơn.
Bây giờ hắn là tu tiên giả, có thể tích cốc, có ăn hay không còn phải xem tâm trạng, càng không thèm để ý hương vị là gì.
Hạ Thiên nhìn cũng không thèm nhìn, cầm chém lên ăn hai ba miếng là xong.
“Khẩu vị của ngươi tốt thật, ăn nhanh quá, ngươi ăn no chưa? Nếu chưa no, ta đến phòng bếp xem còn gì ăn được nữa không.” Tào Thiển Thiển trợn mắt nhìn Hạ Thiên. Một bát mì lớn, một biển cả thức ăn, kết quả chưa đến năm giây đã không còn, giống như Hạ Thiên đang làm ảo thuật.
“Có thêm một trăm phần như thế này cũng ăn không đủ no.” Hạ Thiên nói: “Mà thôi, được rồi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì.”
Tào Thiển Thiển đang thu dọn bát đũa, nghe xong, không khỏi ngẩn người: “Ngươi đang nói gì thế?”
“Ta không thích vòng vo, càng không muốn lãng phí thời gian.” Hạ Thiên ợ một cái: “Mặc dù ta còn chưa xác định ngươi có phải bé ngoan hay không, nhưng tọa độ kia nhất định là do ngươi gửi cho ta. Ta cũng mặc kệ ngươi từ đâu biết được số điện thoại của ta, nhưng ta đã ăn của ngươi một tô mì, ta có thể giúp ngươi làm một số chuyện. Bây giờ nói đi, quá hạn sẽ không còn tác dụng.”
Tào Thiển Thiển im lặng một hồi, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Thiên, tâm trạng thay đổi thật nhanh, cuối cùng thở dài: “Không nghĩ đến nhanh như vậy đã bị ngươi nhìn ra. Người thông minh nhất thiên hạ đúng là danh bất hư truyền.”
“Ta không rảnh nghe ngươi nói nhảm đâu. Ngươi nói thẳng ra đi.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Còn nữa, nếu ngươi biết bé ngoan ở đâu, ngươi tốt nhất nên nói cho ta biết.”
Tào Thiển Thiển nghe Hạ Thiên nói, có chút buồn cười: “Vừa rồi ngươi còn chưa biết rõ ta có phải bé ngoan hay không, bây giờ ngươi đã khẳng định ta không phải?”
“Bởi vì bé ngoan không có khả năng nói với ta mấy lời như thế.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Tào Thiển Thiển gật đầu, đồng ý với phán đoán của Hạ Thiên: “Đúng, ta không phải bé ngoan. Nhưng ta xác thực biết nàng ấy, hơn nữa tọa độ là nàng ấy bảo ta gửi cho ngươi.”
Hạ Thiên hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế? Nàng ấy đang ở đâu?”
“Nàng ấy mất tích rồi.” Biểu hiện của Tào Thiển Thiển có chút quỷ dị nói: “Ba ngày trước, nàng ấy đang ở trong gian phòng mà ngươi đang ở đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận