Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3342: Có ta ở đây, ngươi không chết được đâu

“Là bổn tướng thua.”
Võ tướng khôi giáp do dự mấy giây, sau đó lựa chọn từ bỏ, thả Tào Thiển Thiển ra, chán nản quỳ trên mặt đất: “Ta chỉ cầu ngươi thả cho bổn tướng một ngựa, giữ cho ta một mạng chó.”
“Vô dụng thôi.” Hạ Thiên cũng không bởi vì đối phương nhận sai mà thái độ có gì thay đổi: “Ta đã nói qua, ngươi nhất định phải chết, ngươi tuyệt đối chết chắc, không có bất kỳ thay đổi nào đâu.”
Ánh mắt võ tướng khôi giáp tràn ngập sự không cam lòng và phẫn hận, chỉ tiếc vu sự vô bổ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là biến thành một đống bụi phiêu tán theo gió.
“Thật kỳ lạ, tại sao những tượng đá này lại không có gì thay đổi?” Gương mặt Tào Thiển Thiển lộ ra vẻ khó hiểu.
Hạ Thiên quay lại nhìn nàng một cái: “Ngươi muốn thay đổi gì?”
Tào Thiển Thiển thản nhiên giải thích: “Khi xem mấy bộ phim Anime, sau khi boss bị đánh bại, không còn khống chế, không phải đều khôi phục lại bình thường sao?”
“Mấy thứ đó đều là giả.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói.
Tào Thiển Thiển mờ mịt, chỉ vào những tượng đá: “Làm sao cứu được bọn họ đây?”
“Ngươi muốn cứu bọn họ?” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Nói thế nào bọn họ cũng thật đáng thương.” Tào Thiển Thiển tràn ngập đồng cảm, chủ yếu là do năng lực đồng cảm tương đối mạnh, không thể nhìn những người kia bị nhốt trong tảng đá vĩnh viễn không thể giải thoát. Tuy nhiên, nàng vẫn còn cách Thánh Mẫu một khoảng cách.
Hạ Thiên cười nói: “Muốn cứu bọn họ thật ra không khó.”
“Vậy phải làm sao?” Tào Thiển Thiển lập tức hỏi một câu.
“Tìm người tạo ra bọn họ, sau đó xử lý là được.” Hạ Thiên hời hợt nói.
Tào Thiển Thiển cau mày, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Nếu ta không hiểu sai, ý của ngươi là, chỉ cần xử lý người biến bọn họ thành như vậy, bọn họ sẽ có thể khôi phục như bình thường, đúng không?”
“Ngươi còn chưa ngốc đến mức không thuốc cũng không thể cứu.” Hạ Thiên tán thành năng lực phân tích của Tào Thiển Thiển.
“Thế nó cũng có gì khác với những gì mà ta nói lúc nãy đâu.” Tào Thiển Thiển có chút bất lực: “Không phải cũng xử lý boss, sau đó không còn khống chế sẽ khôi phục lại như bình thường sao?”
“Không giống.” Hạ Thiên kiên định trả lời.
Tào Thiển Thiển không hiểu: “Có chỗ nào không giống?”
“Ngươi nói là giả.” Hạ Thiên chững chạc đáp lại: “Còn ta nói là thật.”
“Được, coi như ngươi nói là thật.” Tào Thiển Thiển sửng sốt, sau đó có chút không hiểu: “Nhưng võ tướng mặc khôi giáp đã chết, chẳng lẽ hắn ta giả chết?”
“Tên ngu ngốc mặc khôi giáp đó chết thật, không phải chết giả.” Hạ Thiên lắc đầu.
“Nói mãi cũng không thông.” Tào Thiển Thiển dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Thiên: “Người khống chế bọn họ đã chết rồi, tại sao bọn họ còn chưa khôi phục lại bình thường?”
Hạ Thiên không khỏi thở dài: “Ta vừa khen ngươi một câu, kết quả lại phạm phải ngu xuẩn nữa rồi, ngay cả cái này cũng nghĩ không ra sao?”
“Ngươi.” Tào Thiển Thiển cuối cùng cảm nhận được sự chán ghét của Hạ Thiên, tức giận nói: “Ta hiểu ra rồi, bạn gái tên bé ngoan của ngươi nhất định không chịu được tính cách của ngươi, cho nên đã bỏ nhà đi.”
“Càng nói lại càng thấy ngươi ngu.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Đầu tiên, bé ngoan không phải bạn gái của ta, tiếp theo nàng ấy cũng không phải bỏ nhà đi. Còn nữa, tính tình của ta rất tốt, nếu ngươi chịu không được, nhất định vấn đề là ở ngươi. Ngươi nên tỉnh táo lại một chút.”
Tào Thiển Thiển không phản bác được, một lát sau mới nói: “Được, ta ngu, mời Hạ Thiên ngươi chỉ rõ.”
“Đơn giản như vậy mà không nghĩ ra.” Hạ Thiên giải thích: “Bởi vì võ tướng khôi giáp hoàn toàn không phải boss, cùng lắm cũng chỉ là tinh anh quái trước khi gặp boss mà thôi.”
“Sao?” Tào Thiển Thiển sửng sốt, lập tức hiểu ra, không khỏi có chút sợ hãi: “Ý của ngươi là nơi này vẫn còn một quái vật?”
“Đúng.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi mau dẫn quái vật đó ra đi.”
“Ta đi?” Tào Thiển Thiển chỉ vào mình, vẻ mặt kinh ngạc: “Ta chỉ là người bình thường, ngươi bảo ta đi, nếu chẳng may ta chết thì làm sao bây giờ?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Có ta ở đây, ngươi không chết được đâu. Hơn nữa, cho dù chết, ta cũng có thể cứu sống ngươi.”
“Ngươi lợi hại như vậy sao?” Tào Thiển Thiển hoài nghi nhìn Hạ Thiên: “Hoa Đà tái thế cũng không dám nói khoác như thế.”
“Ngươi nói nhảm nhiều quá. Được rồi, không cần ngươi nữa.” Hạ Thiên không kiên nhẫn, lấy ra một cây ngân châm bắn thẳng ra ngoài: “Ta cũng lười lãng phí thời gian. Nơi này thật sự có chút nhàm chán.”
Tào Thiển Thiển không biết Hạ Thiên đang làm cái gì, ánh mắt nhìn theo ngân châm bay xa.
“A…”
Không bao lâu sau, chỉ nghe một tiếng hét thảm.
Một tượng đá bỗng vọt lên, sự chấn động làm rơi xuống ngụy trang trên người, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên và Tào Thiển Thiển.
“Tiểu tử, nhãn lực của ngươi đúng là không tệ, có thể nhìn ra ngụy trang của bổn cung.” Tượng đá dần lộ ra diện mạo lúc trước, là một nữ nhân trung niên xấu vô cùng: “Ngụy trang của Mị Hậu ta, mấy ngàn năm nay đều không có ai nhìn thấu. Ngươi đúng là không tệ, bổn cung muốn thu ngươi làm… A!”
Bà ta còn chưa nói hết câu, gương mặt đã chịu một cước của Hạ Thiên bay rớt ra ngoài.
Không đợi Mị Hậu đứng lên, Hạ Thiên đã đuổi theo, lại một cước đạp thẳng vào mặt, đạp bay Mị Hậu. Bà ta nặng nề rơi xuống, vừa lúc rơi vào trong một vũng bùn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận