Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3797: Bây giờ ta giẫm chết ngươi

Hắn ta chậm rãi xoay người, đột nhiên nhìn thấy hai người tuyệt không có khả năng còn sống.
Hai người kia dĩ nhiên là Hạ Thiên và Dương San.
Hạ Thiên cười nói: “Hình như ngươi rất sợ thì phải?”
“Đoán chừng chắc là gặp quỷ rồi.” Dương San lắc đầu, thuận miệng nói.
“Ngươi, tại sao các ngươi còn sống?” Bạch Thiên Tiếu thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán, liên tiếp lui mấy bước mới miễn cưỡng trấn định tinh thần: “Các ngươi là người hay quỷ?”
Dương San mỉm cười nói: “Ông xã, chàng thấy không, ta đã đoán đúng.”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, cái này của nàng không phải là đoán.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Loại người ngu ngốc như hắn ta sẽ không có phản ứng nào khác.”
Bạch Thiên Tiếu bỗng nhiên nhớ đến mình đang nói chuyện điện thoại, vội cầm điện thoại lên, đột nhiên phát hiện đối phương đã dập máy.
“Xem ra, ngươi đã bị đồng bạn từ bỏ.” Dương San khinh thường nói.
“Cho dù các ngươi không chết thì tính sao?” Bạch Thiên Tiếu bỗng dưng cho tay vào ngực, sau đó đeo một cặp thủ sáo màu đen vào, bày ra một tư thế pose kỳ quái, lạnh lùng nói: “Đơn giản chỉ là giết các ngươi thêm một lần nữa.”
Hạ Thiên dùng ánh mắt nhìn Bạch Thiên Tiếu như nhìn kẻ ngốc: “Trong đầu của ngươi hẳn chỉ chứa toàn là nước.”
“Ừm, bây giờ ta sẽ bóp nát đầu của ngươi.” Bạch Thiên Tiếu hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên, một quyền đánh vào tim của hắn.
Bành.
Bạch Thiên Tiếu như một quả bóng da đập vào vách tường, bị đẩy lùi ra ngoài, trượt vào trong một hố tuyết.
Gương mặt của hắn ta tràn ngập sự mờ mịt, không quan tâm biểu hiện chật vật của mình. Trong lúc hắn ta đang định bò dậy, một cái chân bỗng nhiên giẫm lên ngực hắn ta, khiến hắn ta không thể động đậy.
“Bá, bá phụ?”
Bạch Thiên Tiếu tập trung nhìn lại, đột nhiên phát hiện người giẫm mình chính là Bạch Vạn Bang: “Ngươi cũng còn sống?”
“Ngươi ước gì lão phu chết đi đúng không?” Bạch Vạn Bang hung hăng nhìn đứa cháu trai của mình: “Tên nghiệp chướng ngươi, uổng cho lão phu tin tưởng ngươi như vậy, từ nhỏ đã mang ngươi bên cạnh để bồi dưỡng. Ngươi hồi báo ta lại như vậy sao?”
Bành.
Bạch Vạn Bang nói một câu, khí lực trên chân lại nặng hơn một phần.
“A!” Bạch Thiên Tiếu cảm giác xương ngực của mình như muốn nổ nát: “Bá phụ, người nhẹ tay một chút. Dù sao ta cũng là cháu của người mà.”
“Cháu tốt nhỉ? Ngươi yên tâm đi, lão phu sẽ không dễ dàng để ngươi chết như vậy đâu.” Bạch Vạn Bang cố nén lửa giận trong lòng, không để cho nó bạo phát ra: “Nói đi, ai bảo ngươi làm như vậy?”
Bạch Thiên Tiếu do dự, há to miệng nhưng không lên tiếng.
Rắc!
Bạch Vạn Bang đột nhiên dùng lực, tận lực đạp gãy mấy cái xương sườn của Bạch Thiên Tiếu: “Nếu ngươi không nói, bây giờ ta giẫm chết ngươi.”
“A.”
Bạch Thiên Tiếu há to miệng, nhưng cũng vẫn không nói gì.
“Rắc rắc!” Bạch Vạn Bang cũng không nương tay, liên tục đạp gãy thêm hai ba cái xương sườn nữa, khiến Bạch Thiên Tiếu phun máu tươi.
Lửa giận trong mắt Bạch Vạn Bang càng lúc càng đậm: “Ngươi ngược lại biến thành xương cứng nhỉ?”
Bạch Thiên Tiếu không ngừng phun máu, mắt mở thật to nhưng không hề lên tiếng.
“Ta vốn muốn giữ lại mạng cho ngươi, nhưng không nghĩ đến ngươi lại minh ngoan bất linh như thế, vậy ngươi cũng đừng trách lão phu không niệm tình xưa.” Bạch Thiên Tiếu đạp nát xương cốt trên người Bạch Thiên Tiếu nhưng đối phương vẫn không hé răng một câu.
Bạch Vạn Bang quay sang nhìn Hạ Thiên: “Hạ thần y, ta muốn giết tên nghiệt chướng này, không biết ý của ngươi như thế nào?”
“Ông xã, có cần lưu hắn ta một hơi hay không?” Dương San nhìn thấy tình huống trước mắt, nhịn không được nói khẽ: “Dù sao chúng ta còn chưa tra hỏi hung thủ đứng đằng sau.”
Hạ Thiên nói: “Chẳng cần phải hỏi.tên ngốc đứng đằng sau nhất định đang ở hồ Thấm Nguyệt. Chúng ta qua đó trực tiếp xử lý bọn họ là được.”
“Không, ô ô…” Bạch Thiên Tiếu gấp lên, nhưng há miệng lại không phát ra được âm thanh nào.
Bạch Vạn Bang lắc đầu, thở dài nói: “Nể tình mấy năm qua ngươi phụng dưỡng ta, ta sẽ lưu lại toàn thây cho ngươi.”
“Dừng tay.”
Trong lúc Bạch Vạn Bang đang định một cước giải quyết Bạch Thiên Tiếu, một luồng hàn quang sát khí lẫm liệt trong chớp mắt đã đến gần.
Mặc dù Bạch Vạn Bang đã già nhưng thân thủ không yếu, trước khi hàn quang đến trước lách mình tránh đi.
Phốc.
Hàn quang chém xuống mặt đất, kích lên bùn đất và tuyết đầy trời.
Thừa dịp này, một bóng người lặng yên mà đến, lướt đến trước mặt Bạch Thiên Tiếu nhấc cơ thể của hắn ta lên.
“Muốn chạy trốn?” Bạch Vạn Bang quát lạnh: “Ngươi tưởng lão phu không tồn tại sao?”
“Ngươi hãy ăn thêm mấy viên Thần Hỏa Đạn đi.”
Người đến cho tay vào ngực, lấy ra mấy viên đan dược màu đỏ ném về phía Bạch Vạn Bang, còn có Hạ Thiên và Dương San.
Bành bành bành!
Lại vài tiếng nổ, vô số ánh lửa ngút trời chấn động núi tuyết lay động, mơ hồ còn có dấu hiệu tuyết lở.
Khi ánh lửa bình ổn trở lại, người đến và Bạch Thiên Tiếu đã không còn thấy tung tích.
“Vậy mà để cho bọn họ chạy trốn.” Bạch Vạn Bang bóp cổ tay không thôi: “Sớm biết như thế nên một cước giẫm chết tên nghiệt chướng kia rồi.”
Thở dài một tiếng, ông ta quay người nói: “Hạ thần y, Dương tiểu thư, bây giờ chúng ta nên thế nào… Hả?”
Bạch Vạn Bang ngẩn cả người, bởi vì trước mắt đã không còn bóng dáng của Dương San và Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận