Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2209. Bản lĩnh Triệu Hiểu Trác

Tần Tiểu Lạc rất thức thời, không nhìn thẳng vào màn ân ái của Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, nhìn Viên Hạo rồi hỏi: "Ngươi đã sớm biết sẽ có người đến giết ngươi đúng không?"
"Đó không phải là điều đương nhiên sao?" Viên Hạo thở dài nói, "Nếu như ta làm việc thất bại, thì người kia làm sao cho phép ta còn sống như vậy."
Tần Tiểu Lạc tiếp tục hỏi: "Tên kia là ai? Là hắn đã sai người bắt cóc Hiểu Trác?"
"Ta không biết hắn có được tính là người hay không, nhưng hắn bắt chúng ta gọi hắn là Thần."
Viên Hạo nhớ lại cảnh tượng gặp mặt với người nọ, cho đến ngày hôm nay vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi: "Thật ra hắn càng giống ma quỷ, không có bất cứ quan hệ nào với thần, nhưng thủ đoạn kia chắc chắn không phải là con người có thể làm được."
Đúng lúc này, Hạ Thiên lên tiếng: "Có phải ngươi nói đến cái tên ngu ngốc mặc áo đen, cả người đều giấu trong bộ áo đen, không nhìn thấy rõ dáng vẻ, có thể biến thành sương mù để chạy trốn?"
"Làm sao ngươi biết được?" Viên Hạo hoảng hốt nhìn Hạ Thiên.
"Cái tên ngu ngốc kia đã bị ta xử lý rồi." Hạ Thiên tùy ý nói.
Viên Hạo vô thức phản bác: "Điều ấy không có khả năng!"
"Không có chuyện gì là không có khả năng." Triệu Thanh Thanh thuận tiện giải thích: "Cái tên ngu ngốc đó dám trêu chọc sư phụ ta, đó là tìm đường chết, chúng ta vừa mới giải quyết hắn xong thì mới tới gặp các người."
Tần Tiểu Lạc không dám chậm trễ thời gian thêm nữa: "Tất nhiên là phải đi cứu người về, bây giờ lên thuyền xuất phát, chúng ta đi cứu Hiểu Trác."
"Ta có thể mang các người đi tìm Triệu Hiểu Trác, các người có tha cho ta một mạng được không?" Viên Hạo cân nhắc, lập tức đưa ra điều kiện với ba người Hạ Thiên: "Nếu không thì các người sẽ mãi mãi không biết thấy hắn đang ở đâu."
Hạ Thiên lười nói nhảm với hắn, trực tiếp châm cho Viên Hạo một châm, để cho hắn ngoan ngoãn nghe lời, đàng hoàng làm người dẫn đường.
Không đến nửa giờ, thì bọn hắn nhanh chóng leo lên một chiếc tàu tư nhân, dưới sự chỉ dẫn của Viên Hạo, bước lên con đường nghĩ cách đi cứu Triệu Hiểu Trác.

Trên một hải đảo nằm trên biển Thái Bình Dương.
Đây là nơi che giấu căn cứ bí mật của nhà họ Viên, có lịch sử gần trăm năm, hơn nữa trên đảo sắp xếp những nhà khoa học hàng đầu do nhà họ Viên bồi dưỡng ra, quanh năm bọn hắn tiến hành các loại thí nghiệm phi pháp.
Mà nội dung các thí nghiệm không được tính là về khoa học, rất nhanh đã nhập vào lĩnh vực huyền học. Hơn một trăm năm trước, tổ tiên nhà họ Viên đã biết đến sự tồn tại của tu tiên giả, nên cái đảo này trở thành căn cứ phá giải bí mật về việc trường sinh bất tử. Đáng tiếc, từ đó tới nay, ngoại trừ có thể giúp con người kéo dài thêm năm mươi năm tuổi thọ, cũng không có thêm thành quả hữu hiệu nào.
Mà tu tiên giả chân chính của nhà họ Viên, giống như đám người Viên Thiên Chính, chính là do bọn hắn cung phụng người mặc áo đen kia mới bồi dưỡng ra được.
Nhưng, cơ sở nghiên cứu trên hải đảo này không phải không có thu hoạch, mà cũng được coi là trình độ hàng đầu trên thế giới trong lĩnh vực đó, chỉ là bọn họ không dám công bố thành quả nghiên cứu ra bên ngoài.
Mấy ngày gần đây, trên đảo lại đón thêm một nhóm vật thí nghiệm mới, điều ấy khiến các nhà khoa học vô cùng hưng phấn. Trong những người ấy, có mấy người là nhân vật có mặt mũi ở Kinh thành, trong đó có cả Triệu Hiểu Trác vừa mất tích ba ngày trước.
Sau khi lên đảo, đám người Triệu Hiểu Trác bị chia ra giam giữ ở trong các phòng cách rất xa nhau, tất cả hành vi của bọn hắn đều được người giám sát hai tư giờ.
Lúc này, người phụ trách trên đảo đang tìm Triệu Hiểu Trác, bắt đầu mỗi ngày đều trò chuyện với hắn.
Triệu Hiểu Trác nằm ườn dựa nghiêng người vào ghế sa lon, trên mặt không hề có sự bối rối, giống như đang nghỉ ngơi, trong tay cầm một tờ báo, lười biếng hỏi: "Lại là ngươi, hôm nay lại muốn hỏi cái gì?"
"Triệu nhị công tử, ngược lại ngươi rất thong thả, ngươi không cảm thấy lo lắng sao?" Một người trẻ tuổi mặc âu phục màu trắng ngồi đối diện với Triệu Hiểu Trác, lúc nói chuyện trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Còn Triệu Hiểu Trác không cảm thấy sao cả, nói: "Ở đây ăn được ngủ được, còn không cần phải xử lý nhưng việc vặt vãnh kia, ngày nào cũng rất thoải mái, cần lo lắng cái gì?"
"Ngươi đã mất tích được ba ngày, ngươi không lo lắng phản ứng của người nhà ngươi sao?" Người trẻ tuổi mặc bộ âu phục trắng tò mò hỏi: "Ngươi cũng không lo lắng mục đích chúng ta đem ngươi đưa tới đây?"
Triệu Hiểu Trác hỏi: "Ta nói ta lo lắng, thì các người sẽ thả ta ra sao?"
"Ta không có khả năng quyết định được việc đó." Thanh niên mặc bộ âu phục trắng lắc đầu nói: "Hơn nữa nghiên cứu về ngươi mới bắt đầu, tạm thời không có khả năng thả ngươi đi được."
"Vậy thì không phải chết, còn hỏi cái gì mà hỏi." Triệu Hiểu Trác khó chịu trợn mắt nhìn người đối diện: "Mỗi ngày ngươi lãng phí thời gian để hỏi việc nhảm nhí như vậy, ngươi không phiền nhưng ta cảm thấy rất phiền."
Nam nhân trẻ tuổi mặc bộ âu phục trắng nở nụ cười: "Việc hỏi thăm mỗi ngày là việc nhất định phải làm, bây giờ có lẽ ngươi cảm thấy phiền, về sau không chừng ngươi sẽ tới cầu xin ta đến nói chuyện phiếm với ngươi."
"Một, ngươi không phải là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, thứ hai ngươi không phải là nhân vật đặc biệt, sao phải khiến ta phải cầu xin ngươi nói chuyện? Đùa hả?" Triệu Hiểu Trác nhịn không được trợn mắt.
"Quả nhiên nhị công tử là người lạc quan." Thanh niên mặc bộ âu phục trắng khẽ cười nói: "Hy vọng ngươi có thể giữ được thái độ lạc quan ấy, những ngày tiếp theo, có lẽ ngươi phải chịu một chút đau khổ."
Triệu Hiểu Trác không kiên nhẫn nói: "Các người có chiêu trò gì thì bày ra đi, bản công tử sớm đã ngán loại người ma quỷ như các người rồi."
"Nhị công tử biết ta là người như thế nào ?" Thanh niên mặc bộ âu phục trắng nhìn hắn rồi chỉ chính mình nói: "Hoặc là lúc trước khi lên đảo, ngươi đã từng gặp ta chưa?"
"Chưa từng gặp, không biết." Triệu Hiểu Trác nhanh nhẹn linh hoạt trả lời, trong giọng nói lộ ra sự xem thường: "Đám người chuột nhắt như ngươi, bản công tử không có hứng thú để tìm hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận