Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3404: Ngươi không muốn làm thì không cần làm

“A, là Hạ tiên sinh?”
Nhiếp Tiểu Lý quay đầu nhìn lại, phát hiện người đến chính là Hạ Thiên: “Tại sao ngươi còn ở đây?”
“Vợ tiếp viên hàng không, ngươi không muốn đến bữa tiệc gì đó, ngươi hoàn toàn có thể không đi.” Hạ Thiên cười nói: “Không ai có thể ép buộc ngươi.”
Chiêm công tử nghe Hạ Thiên xưng hô với Nhiếp Tiểu Lý như vậy, lập tức cau mày, lạnh lùng quát hỏi: “Tiểu Lý, hắn là ai? Ngươi có quan hệ gì với hắn chứ?”
“Hắn là hành khách trên chuyến bay cuối cùng của ta.” Nhiếp Tiểu Lý giải thích: “Ta cũng không quen biết hắn.”
“Không biết?” Chiêm công tử hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống, nắm lấy tay Nhiếp Tiểu Lý: “Không biết, thế tại sao hắn lại gọi ngươi là vợ? Ta đã bảo ngươi đừng làm nữa, nhưng ngươi lại không nghe lời, quả nhiên ngươi có mối quan hệ không rõ ràng với nam nhân khác?”
Không đợi Nhiếp Tiểu Lý giải thích, giọng điệu của Chiêm công tử đã nghiêm lại: “Chiêm gia chúng ta là danh môn vọng tộc, môn phong rất nghiêm, không chê ngươi thường xuyên xuất đầu lộ diện bên ngoài thì thôi, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Lời nói của Chiêm công tử khiến Nhiếp Tiểu Lý không phản bác được. Cũng không phải nàng đuối lý, mà là nàng biết có giải thích cũng không thông.
Tính cách của người đàn ông này có chút giống với cha của nàng, có cảm giác khiến người ta hít thở không thông.
“Này, tại sao ngươi lại nói chuyện với vợ tiếp viên hàng không của ta như thế?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
“Ta chẳng cần biết ngươi là ai, tốt nhất ngươi đừng nên quấy rầy nữ nhân của ta.” Chiêm công tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên, bên trong ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ, giống như món đồ chơi yêu thích của mình bị người ta mở ra chơi trước: “Ngươi lập tức biến xa cho bổn công tử một chút. Bằng không, ngươi đừng trách ta không khách sáo đối với ngươi.”
Hạ Thiên khó chịu nhìn người này: “Nàng ấy không phải nữ nhân của ngươi. Đầu tiên chính là nàng, sau đó là ta.”
“Ngươi muốn chết?” Chiêm công tử nghe xong, lửa giận xông lên, thấp giọng cảnh cáo: “Ở Quế thành này, ta có thể khiến ngươi bốc hơi khỏi nhân gian, ngươi có tin hay không?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Không tin.”
“Được rồi.” Nhiếp Tiểu Lý cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người, sau đó thở ra một hơi, nói với Chiêm công tử: “Ta đi với ngươi. Hạ tiên sinh chỉ nói đùa thôi, trước đó ta và hắn cũng không quen biết, ngươi cũng đừng giận chó đánh mèo hắn.”
“Ta không phải nói đùa.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Nếu ngươi không muốn đi với hắn ta, ngươi có thể từ chối. Có ta ở đây, không ai có thể bắt ngươi như thế nào được.”
Chiêm công tử chỉ cười lạnh không nói, hiển nhiên hắn ta đang nhìn Hạ Thiên như nhìn một kẻ bệnh tâm thần không biết trời cao đất rộng.
“Hạ tiên sinh, cảm ơn lời nói của ngươi, nhưng có những chuyện chúng ta nên bớt đùa lại một chút, nhất là trong tình huống chúng ta không quen biết.” Nhiếp Tiểu Lý vô cùng đúng trọng tâm đưa ra đề nghị với Hạ Thiên: “Còn nữa, thỉnh cầu của ngươi, thứ cho ta không thể nào đồng ý. Xin lỗi.”
Nói xong, nàng quay sang nói với Chiêm công tử: “Chúng ta đi thôi.”
“Tiểu tử ngươi tốt nhất biến ra khỏi Quế thành, đừng để bổn công tử gặp lại ngươi.” Chiêm công tử hung hăng trừng Hạ Thiên một chút, sau đó cùng với Nhiếp Tiểu Lý đi về phía một chiếc Rolls-Royce Phantom.
Lúc này, hai đồng nghiệp của Nhiếp Tiểu Lý đột nhiên lấy lại tinh thần, trong lòng không khỏi oán trách Hạ Thiên đã làm hỏng chuyện tốt của bọn họ.
“Làm sao, bị từ chối à?” Ninh Nhụy Nhụy hợp thời xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, mỉm cười trêu chọc: “Phương thức bắt chuyện giống như ngươi, một trăm phần trăm không có khả năng thành công, không có cô bé nào đồng ý đâu.”
Hạ Thiên không nhụt chí, chỉ bất mãn nói: “Tiểu muội chân dài, con mắt nào của nàng thấy ta bị từ chối?”
“Ta dùng lỗ tai nghe được.” Ninh Nhụy Nhụy cười nhạt: “Ngươi không thừa nhận cũng vô dụng thôi. Hôm nay người ta đã đính hôn, về sau sẽ làm dâu Chiêm gia. Ngươi nên kềm chế lại đi. Nữ nhân xinh đẹp trên thế giới này nhiều lắm, chẳng lẽ ngươi muốn thu thập hết vào hậu cung của mình hay sao?”
“Nữ nhân xinh đẹp trên thế giới rất nhiều, nhưng nếu ta đã nhìn trúng, nhất định người đó phải là của ta.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Tam sư phụ của ta đã từng nói qua, nếu mình không theo đuổi được nữ nhân mà mình coi trọng, người đó có khác gì củi mục đâu?”
Ninh Nhụy Nhụy bĩu môi: “Cũng may mà trừ ta ra không có ai nghe được. Nếu những lời này của ngươi mà xuất hiện trên mạng, chắc sớm bị người ta chê cười nát.”
“Cần chi để ý đám ngớ ngẩn đó.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Người mà ông ngươi sắp xếp còn chưa đến sao?”
“Đã đến rồi, còn không phải chờ ngươi à?” Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái: “Ngươi có đi hay không?”
Hạ Thiên mỉm cười ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhụy Nhụy: “Đi chứ.”

Sáng sớm, khách sạn Quế thành.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom chậm rãi đậu trước cửa.
Bảo vệ khách sạn nhanh chóng tiến lên, vô cùng cung kính mở cửa xe.
Toàn bộ Quế thành, người có thể lái nổi xe này thật ra không ít, nhưng làm việc cao điệu, thường xuyên lái ra ngoài như thế cũng chỉ có đệ nhất công tử Quế thành mà thôi.
Tối nay, tin tức đại thiếu gia Chiêm gia sẽ đính hôn đã sớm lan rộng ra ngoài.
Toàn bộ khách sạn đã được Chiêm gia bao hết.
“Chiêm công tử, ngài đã về.” Bảo vệ cửa cung kính gập người chín mươi độ, trong giọng nói mang theo sự nịnh nọt.
“Ừm.” Chiêm công tử chậm rãi từ trong xe bước xuống trước, đưa tay muốn đỡ Nhiếp Tiểu Lý: “Tiểu Lý, xuống xe đi.”
Nhiếp Tiểu Lý nhẹ nhàng tránh khỏi tay Chiêm công tử, tự mình xuống một bên khác.
Ánh mắt Chiêm công tử hiện lên sự không hài lòng, lập tức trút giận lên người bảo vệ cửa khách sạn, một cước đạp hắn ta ngã lăn xuống đất: “Cút sang một bên, đừng ở đây chướng mắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận