Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3040: Tại sao lại là ngươi?

Không bao lâu sau, nam tử trẻ tuổi cùng với hai bảo vệ áp giải một nữ nhân dáng người thon thả nhưng tinh tế bước vào.
“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?” Tô Vô Địch nhìn thấy, vội chạy đến ôm nữ nhân kia: “Bọn họ có đánh tỷ hay không? Ta tìm được anh rể, là hắn dẫn ta đến cứu tỷ.”
“Anh rể?” Nữ nhân thon thả không khỏi sửng sốt, không biết anh rể mà đứa bé trai nói là ai.
Viên tiểu thư nhìn thấy nữ nhân này, lập tức cười ra tiếng: “Là như thế này sao? Hoàn toàn không bằng một phần mười vẻ đẹp của ta, thế mà cũng xứng tranh với ta?”
“Đó là do mắt của ngươi có vấn đề.” Tô Vô Địch khó chịu mắng.
Nữ nhân thon thả nhìn Viên tiểu thư, hơi khiêm nhường nói: “Ta chỉ là một cô gái bình thường, mỹ mạo đương nhiên không sánh bằng ngươi rồi. Cho nên, ngươi đừng để em trai của ngươi đến quấy rối ta. Ta chỉ muốn yên ổn sinh sống mà thôi.”
“Hừ.” Viên tiểu thư hừ lạnh, quay đầu lại nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, tướng mạo của nàng ta cũng chỉ bình thường mà thôi, không xinh đẹp bằng ta. Ngươi nên chọn ta làm vợ của ngươi đi, ta không ngại làm dự bị đâu.”
“Hạ… Hạ Thiên?” Lúc này, nữ nhân thon thả mới phát hiện sự tồn tại của Hạ Thiên, hai mắt mở to: “Ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?”
“An Tâm, tại sao lại là ngươi?” Hạ Thiên nhìn nữ nhân trước mắt, cũng có chút ngoài ý muốn: “Ngươi không đến Tiên Vân đại lục sao?”
Nữ nhân này chính là An Tâm, không, bây giờ phải gọi nàng là Tô Vô Song. Dù sao, nàng cũng đã đặt tên cho đứa bé trai là Tô Vô Địch, nàng nhất định đã khôi phục lại bản danh của nàng.
Mười hai năm trước, nàng là một trong mười hai đệ tử được Vấn Thiên Quân phái đến bắt Nguyệt Thanh Nhã, nhưng bởi vì truyền tống sai lầm, dẫn đến nhục thân vẫn diệt. Nàng đã đoạt xá một nữ sinh viên nhảy lầu tự sát tên An Tâm. Về sau, nàng lựa chọn hợp tác với Hạ Thiên, làm thị nữ bên cạnh Cơ Thanh Thuần.
Hạ Thiên vẫn cho rằng nàng đã theo nhóm người Cơ Thanh Thuần đến đảo thần tiên, không nghĩ đến nàng vẫn còn ở lại, mai danh ẩn tích làm người bình thường.
“Ta không có đi.” Nữ thân thon thả khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Ta đã nói từ trước, ta chán ghét cuộc sống ở Tiên Vân đại lục. Ta tình nguyện ở lại trái đất làm một người thật bình thường. Nữ hoàng bệ hạ cũng đã đồng ý, cho nên ta đã sớm lặng lẽ rời khỏi đảo thần tiên.”
“Vậy vì sao ngươi không nói với ta một tiếng?” Hạ Thiên bất mãn nói. Mặc dù hắn không thu An Tâm vào hậu cung của mình nhưng nói thế nào nàng cũng là thị nữ của Cơ Thanh Thuần, xét theo một mức độ nào đó cũng là người nhà.
Tô Vô Song thở dài nói: “Ta chỉ là một người bình thường, không muốn có liên quan đến ngươi, còn có nữ hoàng. Chỉ là không nghĩ đến cuối cùng lại chạy không thoát.”
“Có gì mà phải chạy trốn chứ?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Chẳng lẽ để cho ta biết thân phận thì ngươi không thể làm người bình thường? Ta cũng không có nói qua không cho phép ngươi làm người bình thường mà.”
Tô Vô Song cười khổ: “Nhưng dính vào ngươi có còn là bình thường nữa không?”
“Không dính vào ta thì ngươi sẽ bình thường?” Hạ Thiên không đồng ý: “Nếu ngươi thật sự muốn phân rõ giới hạn với ta, ngươi cứ tìm một hòn đảo nhỏ không người mà ở. Còn ngươi đã chọn ở lại đế đô, còn sinh sống ở đây, không phải là ngươi còn chưa muốn cắt đứt hoàn toàn luôn sao.”
“Quả nhiên vẫn không gạt được ngươi.” Tô Vô Song cũng không biết ý muốn của mình là gì.
Trước kia, nàng chỉ muốn làm người bình thường, kết quả lại bị môn phái lôi kéo, không thể không làm một số chuyện mà nàng không muốn làm.
Mười hai năm trước, nàng đến trái đất, ông trời đã cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu. Kết quả, nàng vẫn bị cuốn vào đủ loại đấu tranh.
Về sau, nàng đứng đúng trận doanh, đi theo Hạ Thiên tiêu diệt đồng môn xuyên qua. Đám người Hạ Thiên còn giết luôn Vấn Thiên Quân, nàng xem như được giải thoát hoàn toàn, kết quả lại bị Cơ Thanh Ảnh biến làm thị nữ của Cơ Thanh Thuần.
Mấy tháng trước, Cơ Thanh Ảnh hỏi nàng có muốn quay về Tiên Vân đại lục hay không, hay là muốn ở lại trái đất, nàng suy tính thật lâu, vẫn quyết định ở lại trái đất làm người bình thường theo đúng ước muốn của nàng.
Đêm đó, nàng nhìn đảo thần tiên biến mất trước mắt nàng. Sau đó, nàng rời khỏi Giang Hải đến kinh thành, lấy lại tên thật, nuôi dưỡng một đứa bé trai, dự định yên lặng vượt qua quãng đời còn lại của mình.
Chỉ là không nghĩ đến, quanh đi quẩn lại nàng vẫn gặp Hạ Thiên, lại còn dùng một phương thức như thế này.
“Tỷ tỷ, tỷ thật sự quen hắn sao?” Tô Vô Địch vẫn còn mờ mịt: “Chẳng lẽ hắn thật sự là anh rể của ta?”
Tô Vô Song lắc đầu: “Hắn không phải anh rể của ngươi, ta không có phúc khí đó.”
“Thế thì không nhất định.” Hạ Thiên yên lặng nhìn Tô Vô Song: “Ta cảm thấy ngươi có thể có phúc khí này.”
“Hạ Thiên, ngươi không cần thiết phải như vậy.” Tô Vô Song lắc đầu, ánh mắt yên tĩnh: “Ta không phải mỹ nữ tuyệt thế, cũng không có căn cốt hơn nữa. Ở Tiên Vân đại lục cũng chỉ là loại người phổ thông.”
“Đúng, Hạ Thiên, dung mạo của nàng ta còn không bằng ta.” Viên tiểu thư kích động nói: “Hơn nữa nàng ta còn cứ nhăn nhăn nhó nhỏ, ngươi không cần thiết phải chọn nàng ta. Ngươi cứ chọn ta, ta trăm phần trăm sẽ phối hợp với ngươi, bất luận song tu hay là gì khác, ta cam đoan ta không thua bất cứ kẻ nào.”
“Ngươi câm miệng cho ta.”
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Viên tiểu thư, sau đó quay lại nói với Tô Vô Song: “Ngươi có phải là mỹ nữ tuyệt thế hay không, ta đương nhiên biết. Nhưng có đôi khi, điều này không quan trọng. Ngươi là Tô Vô Song hay là An Tâm, thật ra cũng không quan trọng luôn, bởi vì ngươi đã sớm là người của ta.”
“Không, ta không thể nào chấp nhận được.”
Viên tiểu thư gầm lên, bỗng dưng quay người móc một khẩu súng từ trong ngăn kéo bắn một phát về phía Tô Vô Song.
Bạn cần đăng nhập để bình luận