Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3528: Không làm cá ướp muối

Tinh thần Ninh Nhụy Nhụy run lên. Nàng quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện lão thái giám vừa rồi thế mà lông tóc không thương đứng lên.
“Bất ngờ lắm đúng không?” Lão thái giám cười khẽ, nhẹ nhàng khoát tay, chỉ thấy cơ thể hai người kia biến thành hắc vụ, tập trung vào cơ thể ông ta: “Hai người bọn họ vốn là hồn khôi của ta thả ra. Dù sao nơi này quá tĩnh lặng, chẳng thú vị gì cả. Tạo ra hai người bọn họ chẳng qua chỉ để giết thời gian mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười: “Quả thật có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ ngoài ý muốn mà thôi.”
“Ha ha, khí độ trầm ổn, gặp nguy không loạn, thật sự hậu sinh khả úy.” Lão thái giám có chút tán thưởng nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Khi ta bằng ngươi, ta cũng không có được khí độ này giống như ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy không hiểu: “Nếu đã ngã xuống, tiếp tục nằm không phải tốt hơn sao, vì sao ngươi còn muốn đứng lên ăn đòn?”
Lão thái giám mỉm cười thâm trầm: “Canh giữ ở đây là chức trách vị đại nhân kia giao cho ta, sao có thể làm như không thấy kẻ xông vào chứ?”
“Vị đại nhân mà ngươi nói rốt cuộc là ai?” Ninh Nhụy Nhụy nghe bọn họ nhiều lần đề cập đến vị đại nhân này, không khỏi có chút hiếu kỳ: “Không thể trực tiếp nói ra tên hay sao?”
“Đương nhiên không thể.” Lão thái giám cung kính chắp tay về phía góc trên bên phải: “Vị đại nhân kia tôn quý vô cùng, tục danh của ngài, há có thể để người phàm tục như chúng ta đề cập đến chứ.”
Ninh Nhụy Nhụy phiền nhất chính là loại tôn ti có luận điệu như thế này: “Đúng là đầu óc có bệnh. Thái độ này của ngươi đã sớm lỗi thời, đừng lấy ra để làm mình mất mặt.”
“Nói với ngươi, ngươi cũng chẳng biết rõ, mà ta thì không muốn tự tiện đại khai sát giới.” Lão thái giám cho rằng Ninh Nhụy Nhụy là đàn gảy tai trâu, nói ra cũng không thú vị, thái độ khinh miệt: “Như vậy đi, chỉ cần bây giờ cô nương ngươi quay người rời đi, ta có thể chuyện cũ bỏ qua, không chấp tội mạo phạm của ngươi.”
Lời này nghe giống như yếu thế, nhưng thật ra là đang uy hiếp, đồng thời cũng thể hiện sự tự tin vô cùng to lớn.
Ý cũng rất rõ ràng, chính là nói thực lực của Ninh Nhụy Nhụy hoàn toàn không xứng để ông ta ra tay, ngay cả hứng thú bóp chết nàng cũng không có.
“Nói dễ nghe quá, chỉ sợ khi ta quay người lại, ngươi sẽ ra tay đánh lén ta.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không tin mấy lời nói này. Tính cách của nàng không cho phép nàng bỏ dở nửa chừng: “Ta nhất định phải biết dưới đáy rốt cuộc có thứ gì.”
“Ngươi muốn chết?” Hai tay lão thái giám chắp sau lưng, biểu hiện bất đắc dĩ, thở dài nói: “Đám tuổi trẻ các ngươi quá nóng tính, không bao giờ nghe người già nói. Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như không để ta vào mắt. Nhưng ta trấn thủ ở đây hơn một trăm năm, trước trước sau sau ít nhất có mấy chục người muốn xông vào lòng đất tìm kiếm tiên đan do hoàng đế lưu lại. Đáng tiếc, người có thể sống dưới tay của ta….”
Lão thái giám dừng lại một chút, sau đó giơ lên hai ngón tay: “Không quá ba người.”
Ninh Nhụy Nhụy không kiên nhẫn nói: “Thuyết giáo thì thôi đi, muốn ra tay thì nhanh một chút, đừng chậm trễ thời gian của ta.”
“Haiz, nếu là như vậy, cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác.” Hai mắt lão thái giám ngưng lại, một luồng khí thế vô hình tản ra, khuấy động bên trong toàn bộ không gian.
Thân hình lão thái giám hóa thành từng sợi sương mù, hoàn toàn dung nhập vào bên trong hắc ám nồng đậm, không phân biệt với nhau.
“Sao?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, cảm giác có chút không thích hợp, lập tức nhấc lên mười hai phần tinh thần nhưng vẫn không cách nào nắm được ý đồ của lão thái giám, cũng không theo kịp tốc độ khuếch tán của luồng khí thế đó.
Bên trong bóng tối mênh mang dường như có cái gì đó đang lưu động, nhưng sau khi kiểm tra kỹ hơn thì không còn thấy tăm hơi.
Ninh Nhụy Nhụy chẳng những không sợ hãi, ngược lại tinh thần càng thêm tập trung. Đây chính là tính cách được hình thành sau những năm tháng tham gia các giải thi đấu cấp thế giới, cũng là điều kiện tiên quyết giúp nàng lấy được thành tựu quan trọng trong nhiều lĩnh vực.
Trước kia có Hạ Thiên, mặc kệ nguy hiểm gì, hắn đều không chút tốn sức mà giải quyết hết. Cho nên, nàng không có không gian để phát huy. Thành ra nàng cũng không rõ ràng vấn đề của mình là gì.
Hiện tại, nàng đơn độc đối địch, nàng mới phát hiện Hạ Thiên ghê gớm đến cỡ nào, đồng thời thấy được nhược điểm và sở trường của mình.
Nhược điểm là kinh nghiệm chiến đấu của nàng không đủ phong phú, cho nên bình thường nàng hay cầu tốc chiến tốc thắng, kéo càng dài, nàng dễ dàng rơi vào thế hạ phong.
Sở trường của nàng chính là lực tập trung rất tốt. Càng nguy hiểm nàng lại càng tập trung. Đây chính là phẩm chất mà cao thủ mới có.
Về thể thao, Ninh Nhụy Nhụy chính là cao thủ.
Có phẩm chất này cũng là điều rất bình thường, nhưng cái khó chính là vận dụng phẩm chất đó một cách linh hoạt trong chiến đấu.
Ninh Nhụy Nhụy biết đến sự tồn tại của liên minh tu tiên. Đó chính là một loại tồn tại mà ngay cả Hạ Thiên và Y Tiểu Âm cũng phải kiêng kỵ. Hơn nữa, nàng biết rõ bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến.
Trận chiến này hoặc sớm hoặc muộn, chắc chắn sẽ vô cùng kịch liệt.
Ninh Nhụy Nhụy muốn mạnh lên. Nàng muốn trở nên mạnh mẽ trước khi trận chiến đó diễn ra. Ít nhất nàng sẽ không kéo chân Hạ Thiên.
Đương nhiên, nàng cũng có thể lựa chọn làm một con cá ướp muối, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự sủng ái của Hạ Thiên, tránh đi cuộc đại chiến đó.
Nhưng làm một con cá ướp muốn, xưa nay không nằm trong sự lựa chọn của nàng.
Mạnh lên còn có một con đường, đó chính là song tu với Hạ Thiên. Đây cũng không phải lựa chọn mà nàng muốn làm. Lựa chọn của nàng chính là mau chóng trưởng thành trong chiến đấu.
“Ha ha, tiểu cô nương, ngươi phân tâm rồi.” Lúc này, lão thái giám nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Ninh Nhụy Nhụy, lập tức phát động công kích.
Một luồng khí lưu màu đen hóa thành một thanh trường thương thẳng đến tim Ninh Nhụy Nhụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận