Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2416: Bốc thăm

“Ồ, chẳng lẽ mấy vị có đề nghị gì hay hơn?” Hoàng đảo chủ cũng không nóng nảy, cười dò hỏi.
“Lần trước đại biểu của Nam Thiên Môn chúng ta đã nhường một lần, lần này ta không muốn nhường nữa.”
Ứng Hiểu Nguyệt không muốn tiếp tục đợi, trực tiếp nói: “Cho nên lần này ta nhất định phải có một phần.”
Lão thái bà da nhăn nheo cười nhạo một tiếng, có chút châm chọc nói: “Nhượng bộ? Ứng tiểu thư, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, lần trước là do đại biểu của Nam Thiên Môn quá vô dụng, căn bản là tranh không nổi.”
“Thang lão thái bà, ngươi đã là người trong quan tài rồi còn mong muốn trường sinh cái gì, thành thật chờ chết trong nhà không phải tốt sao?”
Ứng Hiểu Nguyệt trực tiếp chế giễu lại, “Tranh giành một chỗ cũng là lãng phí, hà tất thêm tai họa cho Thang gia các ngươi.”
Lão thái bà kia không khỏi cười âm hiểm: “Ha ha, có vẻ miệng lưỡi của tiểu thư bén nhọn hơn trước kia nhỉ.”
“Chỉ là không biết thật sự có bản lĩnh hay không, hay chỉ là có cái mồm, vậy thì sẽ chết rất thảm đó.”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.”
Người ngoại quốc Sử Bội La cũng có ý kiến, “Sự tình lần trước tính chất quá lớn, không thể làm theo lệ thường.”
Tiêu Diễm Diễm có chút kỳ quái liếc Sử Bội La: “Sử tiên sinh, rõ ràng ngươi không chú ý đến việc của trường sinh, thế tại sao lại quan tâm danh ngạc đến vậy?”
“Không quan tâm là một chuyện, còn lợi ích vốn nên thuộc về ta thì không thể bỏ qua.”
Sử Bội La bày ra dáng vẻ làm ăn, “Cùng lắm thì bán ra ngoài suất ta có được.”
“Nhưng nếu như muốn loại lão Sử ta ngay từ đầu, vậy thì phải nói một chút.”
Hạ Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút không kiên nhẫn nói: “Các ngươi thảo luận xong chưa, có thể nhanh lên hay không, ta không có thời gian ở đây nói nhảm với các ngươi đâu, ta còn muốn đi tìm vợ Y Y của ta.”
“Có tý xíu chuyện này mà cũng làm ầm ĩ.”
“Hạ tiên sinh, chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì sao?”
Tiêu Diễm Diễm cười duyên, đôi mắt như lưỡi câu nhìn chằm chằm Hạ Thiên, “Không ngại thì nói ra để chúng ta nghe một chút.”
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Đơn giản thôi, các ngươi đánh một trận, thắng là người được chọn.”
“Đây là chủ ý xấu gì.”
Lão thái bà là người đầu tiên phản đối, “Ta thấy ngươi là muốn nhân lúc chúng ta suy yếu rồi chiếm hời thì có.”
“Cho dù cả đám tôm tép các ngươi cùng lên cũng không đánh lại một chưởng của ta.”
Hạ Thiên có chút ngạo nghễ nói: “Ta cần chiếm hời của đám ngu ngốc các ngươi ư?”
Người ngoại quốc Sử Bội La nghe vậy, không khỏi vỗ tay: “Cuồng vọng, thật sự là cuồng vọng, Hạ Thiên ngươi thực sự là cuồng vọng không biên giới.”
Tiêu Diễm Diễm cười run rẩy: “Nam nhân như này đúng là phải thích thôi, Hạ Thiên có muốn thử giao lưu với ta không?”
“Dung mạo ngươi không đẹp thì thôi, lại còn muốn chiếm tiện nghi của ta.” Hạ Thiên không khách khí trào phúng Tiêu Diễm Diễm.
Cũng không biết Tiêu Diễm Diễm có thật sự cảm thấy hứng thú với Hạ Thiên, hay là cố ý trêu chọc Hạ Thiên, ngữ khí hờn dỗi nói: “Haiz, các bà vợ của ngươi đều không ở đây, thỉnh thoảng hạ thấp yêu cầu thì cũng có chỗ tốt với ngươi mà.”
“Không có hứng thú.”
Hạ Thiên từ chối ngay lập tức, hắn chưa bao giờ chắp vá vội vàng trên phương diện nữ nhân.
Tiêu Diễm Diễm lại nói: “Ta nghe nói ngươi có một bộ châm pháp, có thể khiến nữ nhân trở nên xinh đẹp, ngươi châm cho ta mấy cái, đổi lại ta sẽ làm tình nhân hai năm cho ngươi, không cần ngươi phụ trách thế nào?”
“Bàn tính này của ngươi ngược lại đánh rất vang dội, đáng tiếc không cần đâu.”
A Cửu thấy Tiêu Diễm Diễm thẳng thừng câu dẫn Hạ Thiên, tâm trạng liền có chút khó chịu, mỉa mai nói: “Tên lưu manh chết bầm này mặc dù háo sắc, nhưng vẫn có giới hạn, mà ngươi lại ở dưới giới hạn thấp nhất, dù có vùng vẫy cũng phí công thôi.”
Tiêu Diễm Diễm lườm A Cửu, hứng thú cao hơn: “Chuyện nam nữ, ai nói rõ được đâu, nói không chừng sẽ có ngày Hạ Thiên thích ta thì sao.”
“Cửu cô nương, ta có thể nói dáng vẻ bây giờ của ngươi rất giống như ghen không?”
“Ta sẽ không ghen, càng không thể ghen vì tên lưu manh chết bầm này.”
A Cửu khoanh tay, lạnh giọng nói: “Hơn nữa nếu các ngươi còn không đưa ra kết quả, thì sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để mở trận pháp của đảo Sương Nguyệt.”
Hoàng đảo chủ cũng cảm thấy sắp đến lúc rồi, cuối cùng mở miệng nói ra: “Nếu đã vậy thì đơn giản một chút, tới bốc thăm đi.”
Nói xong, hắn vung tay áo liền có mười hai tờ giấy cắt làm đôi rơi trên bàn của phòng họp, “Mỗi người hãy lấy một tờ, nếu có chữ ‘Được’, vậy sẽ có danh ngạch tiến vào đảo Sương Nguyệt.”
“Đương nhiên, sau khi nhận được danh sách này muốn xử lý như thế nào là việc của riêng mình, không ai được ép buộc và tranh đoạt.”
“Ầm ĩ nửa ngày thế mà lại dùng cách ngây thơ như thế.”
Tiêu Diễm Diễm có chút thất vọng lắc đầu, “Sớm biết vậy thì ta đã không tới rồi, cơ mà ai bảo anh họ Tiêu Lăng Phong ta mới chết không lâu.”
“Tiêu Lăng Phong?”
Hạ Thiên khẽ nhíu mày, cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng lại không ấn tượng cho lắm, đoán chừng là thằng đần nào đó bị bị hắn tiện tay xử lý.
Tiêu Diễm Diễm nhìn về phía Hạ Thiên, tò mò hỏi: “Sao thế, ngươi từng nghe qua tên của anh họ ta ư?”
“Không nhớ rõ, bởi vì ta giết quá nhiều đồ đần nên có lẽ từng gọi qua cái tên này.” Hạ Thiên dáng vẻ thờ ơ, thuận miệng nói.
“Tốt nhất là ngươi nên nhớ ra đi.” Tiêu Diễm Diễm bỗng chốc thu lại vẻ nhạo báng, lạnh lùng nói: “Nếu không có thể ngươi sẽ chết ở chỗ này đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận