Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2090. Vấn Thiên Quân chưa chết?

Bách Thiên Lang vừa cười vừa nói: “Đúng là ta đã chết một lần, bây giờ cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.”
“Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?” Giọng nói của Hạ Lãnh vẫn lạnh lùng như cũ.
“Đúng là có chuyện.” Bách Thiên Lang gật đầu: “Mười hai năm trước, ta đã giao hẹn với Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị. Ở Vân Tiên đại lục bên này, ta sẽ chặn đánh Vấn Thiên Quân để cho các nàng tranh thủ thời gian…”
Hạ Lãnh cắt ngang lời của Bách Thiên Lang: “Câu chuyện ấy ta nghe qua rất nhiều lần rồi, không muốn nghe lại lần nữa, ngươi nói thẳng vào vấn đề mấu chốt đi.”
“Ha ha, cũng không có kiên nhẫn giống như nhau.” Bách Thiên Lang thản nhiên cười: “Cũng được, ta sẽ nói thẳng. Trước kia, ta thực sự đã chặn đánh Vấn Thiên Quân một khoảng thời gian nhưng cũng không lâu lắm, chỉ hai tháng mà thôi. Tuy nhiên, Vấn Thiên Quân lại đến tận nửa năm sau mới đi đến Địa Cầu, ngươi hiểu ý của ta không?”
“Ta không hiểu.” Hạ Lãnh lắc đầu.
Bách Thiên Lang bất lực giang hai tay ra rồi nói: "Vậy thì ta cũng đành chịu. Ta nói thẳng a, ta muốn ngươi tạo một đường liên lạc để ta trò chuyện suôn sẻ với Nguyệt Thanh Nhã và các nàng ấy.”
“Vậy thì ngươi trực tiếp đi Lam Kinh tìm các nàng ấy đi.” Hạ Lãnh lạnh lùng nói: “Đảo Thần Tiên cũng ở bên đó.”
“Không được.” Bách Thiên Lang yên lặng nhìn Hạ Lãnh: “Các nàng ấy đang bị theo dõi, ta không thể trực tiếp gặp được các nàng ấy.”
“Bị ai theo dõi?” Hạ Lãnh có chút hoài nghi, dù sao thì phần lớn tu vi của những mẫu thân kia đều đã đến Độ Kiếp kỳ, có thể nói là khinh thường sự tồn tại của toàn bộ Tiên Vân đại lục, ai lại dám đi trêu chọc các nàng.
“Bàn luận chuyện đó với ngươi cũng không có ý nghĩa gì.” Bách Thiên Lang bỗng nhiên đứng dậy: “Chỉ cần ngươi giúp ta nói với các nàng ấy một câu là được rồi, chuyện còn lại ta và các nàng sẽ nói sau.”
Hạ Lãnh hỏi: “Lời gì?”
“Có thể Vấn Thiên Quân vẫn chưa chết.” Sắc mặt Bách Thiên Lang có vẻ nghiêm trọng nhìn Hạ Lãnh: “Chính là câu nói này.”
...
Địa Cầu, ở cung điện dưới đáy biển.
Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đi đi lại lại giữa Đan Dược sơn vô tận trong một hai giờ đồng hồ, nhưng vẫn không tìm được đường lên tầng tiếp theo, hơn nữa Đan Dược sơn dã mà bọn hắn gặp phải ngày càng khổng lồ.
“Lưu manh đáng ghét, không phải ngươi nói là sẽ có người chủ động dẫn đường cho chúng ta ư, chúng ta đã đi bảy tám vòng rồi.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Đan Dược sơn rộng lớn mà có chút bực bội: “Hơn nữa hơn nửa ngày rồi chúng ta chưa gặp phải người nào, muốn hỏi đường cũng không được.”
“Tiểu muội chân dài, cô đừng lo lắng.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Cứ từ từ đi nhất định sẽ có đường.”
Ninh Nhụy Nhụy liếc mắt nhìn Hạ Thiên một cái, tức giận nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết đường ở đâu?”
“Ngay ở chỗ đó.” Hạ Thiên chỉ tay về một hướng: “Tiểu muội chân dài, chẳng lẽ cô không nhìn thấy sao?
Ninh Nhụy Nhụy đi theo hướng của Hạ Thiên chỉ, nàng chỉ thấy một ngọn núi Đan Dược sơn rất cao, nhìn qua ít nhất phải cao đến năm mươi, sáu mươi mét.
“Ngọn núi kia là ngọn núi cao nhất ở đây, làm gì có đường?” Ninh Nhụy Nhụy tràn đầy nghi ngờ nhìn Hạ Thiên: “Lưu manh đáng ghét, ngươi không đùa ta chứ.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta không đùa cô nha, chúng ta cứ đi thẳng qua đó, không thì có đường sao?”
“Ngươi coi mình là Lỗ Tấn à?” Ninh Nhụy Nhụy hơi tức giận, liếc mắt nói: “Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.”
“Tiểu muội chân dài, vậy nên tên họ Lỗ ấy thông minh hơn cô nhiều.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Đúng là nói một câu rõ ràng rồi. "
“Họ của người ta là Chu, không phải họ Lỗ.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút buồn cười: “Ngươi có thời gian thì đọc sách đi, đừng làm như ngươi mù chữ, Lỗ Tấn mà cũng không biết.” (Lỗ Tấn tên thật là Chu Thụ Nhân)
Hạ Thiên uể oải nói: “Ta biết hắn làm gì, ta lại không giao tiếp với hắn, ngươi biết không được sao.”
Ninh Nhụy Nhụy không biết nói gì, nhưng suy nghĩ một chút cũng hiểu được, với tính cách ấy của hắn, để hắn đi đọc sách là hoàn toàn không thực tế, bởi vì hắn thật sự không có hứng thú chút nào.
“Thôi vậy, chúng ta đi tìm đường trước đã.” Ninh Nhụy Nhụy thở dài, không muốn nói đến chủ đề này nữa.
Hạ Thiên nhìn Ninh Nhụy Nhụy nói: “Tiểu muội chân dài, ta nói rồi, đường đi ngay ở phía trước.”
“Ta không muốn trèo đèo lội suối nữa.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, mặc dù bây giờ thể lực của nàng là vượt xa vận động viên hàng đầu trong nước. Nhưng cứ đi bộ không mục đích như vậy thực sự làm cho người khác rất bực bội.
“Cô không cần phải trèo núi.” Hạ Thiên cười hì hì, sau đó siết chặt nắm đấm, dùng sức đấm mạnh vào ngọn núi Đan Dược sơn kia.
Bang!
Một tiếng vang thật lớn, ngọn núi rung chấn dữ dội, vô số đan dược bị đánh bay bắn tứ phía, nhìn giống như mưa sao băng đang rơi xuống.
Bang! Bang!
Hạ Thiên lại đánh ra hai cú đấm.
Mưa ngày càng mau và nặng hơn, may mà Ninh Nhụy Nhụy không phải người bình thường, nếu không nàng chắc chắn sẽ bị đan dược đang bay khắp bầu trời đánh cho thành cái sàng.
Chỉ chốc lát, ngọn Đan Dược sơn kia bị nổ thành hai nửa, phần lớn đan dược cũng bị chấn động thành mảnh vụn. Ở khoảng giữa đống cặn thuốc để lại một con đường có thể chứa hai ba người đi song song.
“Tiểu muội chân dài, bây giờ đã có đường rồi, chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên quay lại Ninh Nhụy Nhụy bên cạnh, hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng, cười hì hì nói.
Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy thường thấy thao tác này của Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn cảm thấy thực sự thần kỳ khi nhìn thấy lại lần nữa. Đầu óc của tên lưu manh chết bầm đó mãi khác biệt như vậy. Bây giờ đã có đường tắt, tất nhiên không ai cần phải đi đường vòng nữa.
“Tốt lắm.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu.
Hai người vừa mới đi không bao xa, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng tức giận gào thét: “Con rùa đen khốn khiếp nào dám phá hủy Đan sơn của ta!”
Ninh Nhụy Nhụy quay đầu lại thì nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc đạo bào màu xanh lam đang trợn mắt nhìn chằm chằm chằm nàng và Hạ Thiên: “Chính là hai ranh con các ngươi đã phá hủy bao năm tích lũy của Đạo gia ta?”
“Ngươi nói con đường này sao, là do ta đánh ra đó.” Hạ Thiên gật đầu thừa nhận.
“Quả nhiên lại là các ngươi, vậy thì đi chết đi!” Đạo sĩ áo lam tức giận xông lên mão, hắn rút kiếm chém về phía Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút kỳ quái, tính khí của vị đạo sĩ này cũng quá nóng nảy rồi, một người không hợp là muốn giết người. Hơn còn quá sớm để rút kiếm chém người ở cách xa hắn ít nhất bốn mươi mét.
Giây tiếp theo, nàng không còn cảm thấy lỳ lạ nữa.
Bởi vì trong nháy mắt thanh kiếm kia đã dài ra ba, bốn mươi mét, mũi kiếm đâm thẳng đến trước mặt nàng, như thể muốn đâm thủng con ngươi của nàng vậy.
Cũng may Hạ Thiên phản ứng rất nhanh, hắn ôm Ninh Nhụy Nhụy mau tránh ra ngoài.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn đạo sĩ áo lam: “Tên ngốc này, ngươi muốn chết đúng không?”
“Thật sự là có một thanh kiếm dài bốn mươi mét nha!” Ninh Nhụy Nhụy sống sót sau tai nạn không khỏi cảm khái một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận