Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2238. Chết không hết tội

Đàm Thục Nhã không có phản bác, chỉ là mí mắt hơi buông xuống, giọng điệu không có thiện cảm, nói: “Mặc kệ ngươi nói thế nào đi nữa, nếu ngươi không giết ta ngay bây giờ, vậy chờ đến khi Tiêu tiên sinh tới cứu ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"
Triệu Thanh Thanh không khỏi lắc đầu, nữ nhân này quả thật đã trúng độc của tên Tiêu tiên sinh kia, mở miệng ngậm miệng đều là Tiêu tiên sinh. Biết rõ hắn đã chết mà vẫn cứ ôm hi vọng trong lòng, cố chấp không chịu tin tưởng sự thật.
Triệu Thanh Thanh có chút đồng tình với chấp niệm của nàng ta, nó có chút tương tự với việc nàng nhất định phải làm nữ nhân của sư phụ Hạ Thiên. Có điều Hạ Thiên đáng giá để tất cả nữ nhân làm như vậy, mà cái tên Tiêu tiên sinh kia chỉ là một thứ cặn bã, hơn nữa lại yếu muốn chết.
“Ngươi mới chết không chỗ chôn, đồ đệ ngoan của ta không có khả năng chết được." Giọng nói lười biếng đặc thù của Hạ Thiên bỗng nhiên vang lên. Triệu Thanh Thanh hưng phấn nhào vào trong ngực Hạ Thiên, hoàn toàn không coi ai ra gì: “Sư phụ, sao ngươi lại tới đây, không ngủ thêm một lát sao?"
“Đứa nhỏ này nói muốn lại đến nơi đây, cho nên ta mang nàng ấy tới xem một chút." Hạ Thiên thuận tay ôm eo nhỏ nhắn của đồ đệ ngoan, nghiêng đầu nhìn tiểu nha đầu đang đứng ở sau lưng mình.
“Tửu Nhi, tại sao ngươi cũng tới đây?” Lúc này Triệu Thanh Thanh mới nhìn thấy Tửu Nhi, vô ý thức liếc qua Đàm Thục Nhã, sau đó giơ tay dắt Tửu Nhi, để tránh việc nữ nhân tâm thần kia bỗng nhiên nổi điên tổn thương nàng.
Tửu Nhi sững sờ nhìn Đàm Thục Nhã vài lần, vẫn là mở miệng kêu một tiếng: “Mẹ."
“Tửu Nhi, mẹ nhớ ngươi muốn chết!” Quả nhiên, khi Đàm Thục Nhã vừa thấy Tửu Nhi thì lập tức kích động nhào tới, thần thái rất là điên cuồng, Triệu Thanh Thanh không chút khách khí ấn đối phương ngồi xuống ghế, thuận tay lấy một sợi dây thừng trói chặt nàng ta lại.
Tửu Nhi lắc đầu: “Ngươi không có nhớ tới ta, chỉ là bệnh cũ sắp tái phát.”
“Tửu Nhi, ngươi biết mẹ thương ngươi nhiều thế nào mà!” Đàm Thục Nhã bị Triệu Thanh Thanh đè xuống không thể động đậy, đành phải gào to về phía Tửu Nhi, “Mau rút máu đưa cho mẹ, chờ mẹ bình tĩnh lại sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài chơi được không? Đi khu vui chơi, đi vườn bách thú, hoặc là đi công viên Disneyland cũng được, không phải ngươi rất thích vịt Donald sao?”
Triệu Thanh Thanh càng nhìn trạng thái nữ nhân này càng cảm thấy không thích hợp, nàng quay sang hỏi Hạ Thiên: “Sư phụ, tại sao dáng vẻ của nàng ta như lên cơn nghiện ma túy vậy?”
“Cái này còn nghiêm trọng hơn nghiện ma túy nhiều, nàng ta là nghiện máu, đây là bệnh Phí Huyết Chứng hay còn gọi là Nại Hà Phiên, mỗi lần phát tác thì máu trong cơ thể sẽ sôi trào giống như nước sông Nại Hà ở địa ngục." Hạ Thiên lười biếng nói: “Người mắc loại bệnh này nhất định phải dùng máu âm Huyết tiến hành pha loãng thì mới trấn áp được. Có điều máu âm Huyết chỉ xuất hiện ở người có U âm Chi Thể, đó là xác suất một trên một tỷ, tức là gần như không có."
“Không phải chứ, trên Địa Cầu tổng cộng cũng mới chỉ có sáu, bảy tỷ người thôi!” Triệu Thanh Thanh không khỏi có chút líu lưỡi, “Xác suất này cũng quá thấp rồi, nếu mắc phải loại bệnh này, như vậy chỉ còn nước chờ chết thôi sao?”
“Cũng không hẳn là chờ chết, chẳng phải nữ nhân ngu xuẩn này còn chưa chết sao?” Hạ Thiên giải thích với vẻ mặt nghiêm túc, “m Huyết trời sinh đúng là có xác suất vô cùng nhỏ, cho dù có thì cũng rất khó tìm được. Cho nên có vài người nghĩ tới việc nuôi dưỡng loại máu này ở trong cơ thể người, đối tượng thí nghiệm tốt nhất chính là những đứa trẻ.
Trước kia ta có nghe đại sư phụ nói qua, khi còn trẻ hắn từng gặp được một đôi cha con kỳ quái, hai cha con này đều lấy máu của đối phương làm thức ăn, lúc đó đại sư phụ ta thích nhất là chữa trị các loại bệnh kỳ quái như vậy, nhưng mà hắn trị đã bảy tám năm rồi mà ngay cả nguyên nhân bệnh cũng không thể nghiên cứu ra được. Cuối cùng đứa con khí huyết suy kiệt mà chết, không bao lâu người phụ thân kia cũng qua đời."
“Như vậy loại bệnh này thật sự không thể chữa khỏi được sao?” Triệu Thanh Thanh nghe được chuyện kỳ lại này, không nhịn được líu lưỡi, nàng biết đại sư phụ của Hạ Thiên là quỷ y Trương Minh Đà, hơn nữa y thuật tinh vi, ngay cả hắn cũng bó tay toàn tập, như vậy đã cho thấy loại bệnh này rất lợi hại.
“Thanh Thanh nha đầu, ngươi đã quên sư phụ của mình là ai à?” Hạ Thiên nụ cười hì hì, “Ta chính là thần y đệ nhất thiên hạ, trên đời này căn bản không có bệnh nào ta không chữa khỏi được. Hơn hai mươi năm trước thì y thuật của đại sư phụ đã kém hơn ta rồi, nói chi là lúc còn trẻ."
Tửu Nhi đứng một bên nghe nói như thế, không khỏi có chút hi vọng nhìn Hạ Thiên.
“Nhóc con, ngươi đừng nhìn ta như vậy." Hạ Thiên khó chịu trừng nàng một cái, “Mặc dù trên đời này người có thể trị hết bệnh này chỉ có ta, nhưng mà ta cũng không có ý định cứu nữ nhân xấu xí kia."
“Cái rắm!” Đàm Thục Nhã lại nghe không nổi nữa, mắng Hạ Thiên: “Ta chỉ là bị bệnh quỷ hút máu bình thường mà thôi, tiêm máu định kỳ thì sẽ không sao nữa. Cái gì mà Phí Huyết Chứng, cái gì mà Nại Hà Phiên, đúng là nói hươu nói vượn!”
Tiếp đó Đàm Thục Nhã lại nhìn về phía Tửu Nhi, nói: “Tửu Nhi, ngươi đừng nghe hắn, hắn đang ly gián quan hệ mẹ con chúng ta. Ngươi đừng sợ, đợi thêm một hai ngày nữa thì Tiêu tiên sinh sẽ tới cứu chúng ta."
“Ngươi chẳng những ngu xuẩn mà còn xấu xa nữa." Triệu Thanh Thanh ôm sát Tửu Nhi, không khỏi mắng: “Đến bây giờ mà ngươi còn suy nghĩ muốn lừa gạt Tửu Nhi, thực sự là chết cũng không hết tội."
“Trả Tửu Nhi cho ta! Mau trả lại cho ta!”
Đang nói chuyện, Đàm Thục Nhã bỗng nhiên phát cuồng, cơ thể lập tức biến thành màu đỏ, thậm chí còn tản ra cả hơi nước màu đỏ. Loại hơi nước này có nhiệt độ siêu cao, lập tức thiêu đốt quần áo trên người nàng ta, dây thừng và ghế gỗ cũng cháy không còn gì.
Sau khi được tự do, phản ứng đầu tiên của nàng ta chính là nhào về phía Tửu Nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận