Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1917. Nhỏ nhất nên yếu nhất

“Nàng ấy sợ ngươi khiến nàng ấy ba ngày không thể nói chuyện!” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi không nhớ mấy hôm trước đã nói gì với nàng ấy trong điện thoại sao?”
“Ờ, quên rồi.” Hắn thuận miệng nói, hắn vừa có một khoảng thời gian tuyệt vời với Muội muội chân dài, chuyện nhỏ đó đã hoàn toàn không nhớ nữa rồi.
Đương nhiên, sau khi Ninh Nhụy Nhụy nhắc nhở, ngược lại hắn đã nhớ ra rồi.
“Thuần Thuần sợ như thế à, vậy lần sau nàng không nghe lời, ta sẽ làm cho nàng không nói được.” Hắn lẩm bẩm một mình.
“Này, sao ngươi lại chạy đến đây?” Nàng đẩy vài cái, không thể đẩy được Hạ Thiên xuống, cũng đành từ bỏ: “Ngươi không phải đang ở cùng Y Y tỷ sao?”
“Tiểu muội chân dài, ta có chút nhớ cô, cho nên tới tìm cô.” Nam nhân đấy cười hì hì: “Ta đặc biệt nhớ đôi chân của cô.”
“Nhớ cái đầu ngươi!” Ninh Nhụy Nhụy rất tức giận, tên biến thái chết tiệt này, cũng chỉ nhớ đến cặp chân dài của nàng thôi, quả hệt giống nữ lưu manh Thạch Thuần nọ, có việc hay không cũng sờ chân nàng.
“Tiểu muội chân dài, sao cô lại nhớ đầu ta chứ?” Hạ Thiên có chút kinh ngạc, bây giờ, hắn chủ động rời khỏi từ trên chân dài của Ninh Nhụy Nhụy, ngồi xuống cạnh nàng, thuận tay ôm bờ eo thon của nàng, mà tay bên này còn vòng qua đặt lên chân bên kia.
“Này, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?” Nàng vẫn có chút khó hiểu, tên biến thái này không phải suốt ngày quấn lấy Y Y tỷ sao? Sao lại đột nhiên chạy đến đây vậy?
“Tiểu muội chân dài, ta đến chơi với cô nha.” Hạ Thiên bày ra vẻ mặt vô tội: “Ừm, vợ chân dài nói với ta, Thần tiên tỷ tỷ bảo ta làm quen với nhiều người bình thường hơn, ta muốn đi theo Tiểu muội chân dài cô, như vậy có thể quen biết nhiều người như thế.”
“Này, vợ Thần tiên tỷ tỷ, vợ chân dài cái gì chứ, không phải mấy cô vợ đó của ngươi đều chạy hết rồi sao?” Nàng có chút khó hiểu: “Các nàng làm sao lại nói với ngươi những chuyện đó được?”
“Tiểu muội chân dài, cô thật ngốc, các nàng ấy đi rồi cũng không phải là không trở lại, Muội muội chân dài vừa đặc biệt về với ta hai ngày đấy.” Hạ Thiên nhìn Ninh Nhụy Nhụy, sau đó dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ờ, Tiểu muội chân dài, cuối cùng ta cũng biết tại sao cô lại nhớ đầu ta rồi, hóa ra là cô quá đần, muốn thông minh như ta chứ gì.”
Nàng nghiến răng, đồ thần kinh, lại còn thông minh gì chứ!
“Này, vợ chân dài gì đó của ngươi, trở về tìm ngươi sao?” Ninh Nhụy Nhụy lại phát hiện ra vấn đề mấu chốt, nàng đối với vợ chân dài của hắn vẫn rất có hứng thú, dù sao sở dĩ nàng được gọi là Tiểu muội chân dài, chính là vì còn có một Muội muội chân dài.
“Đúng vậy, vợ chân dài nhớ ta quá nên đã quay về, nhưng ta lại bảo nàng ấy đi rồi.” Hắn nói xong rồi tự lẩm bẩm: “A, ta hình như có hơi hối hận rồi, đáng lẽ không nên để Muội muội chân dài đi, ta hiện giờ lại nhớ nàng ấy rồi.”
“Ngươi thích nàng ấy như vậy, sao phải để nàng ấy đi làm gì?” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói, sau đó nàng còn cảm thấy tay tên gia hỏa này rất không thành thật, lập tức tức giận không nhẹ, người kia một mặt nói nhớ Muội muội chân dài gì đó kia, một mặt vô lễ với chân dài của nàng!
“Tiểu muội chân dài, cô thật là kém thông minh, ta chỉ vì quá thích Muội muội chân dài, cho nên mới muốn nàng ấy rời đi.” Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Ta muốn trước tiên luyện Nghịch Thiên Bát Châm cho tốt, nếu nàng ấy ở đây, ta sẽ không có lòng dạ nào mà đi luyện Nghịch Thiên Bát Châm được.”
“Này, vậy ngươi đi luyện Nghịch Thiên Bát Châm của ngươi đi, sao lại chạy tới tìm ta làm gì?” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói.
“Tiểu muội chân dài, ta không phải vừa nói rồi sao? Vợ chân dài nói cho ta biết, Thần tiên tỷ tỷ cảm thấy ta phải quen biết với người thường nhiều hơn mới có thể luyện thành Nghịch Thiên Bát Châm, cho nên ta tới tìm cô nha.” Hạ Thiên có chút khó hiểu: “Cô là vợ bé nhỏ số một của ta, trong số các cô vợ của ta cũng chỉ có cô khá bình thường, ta tìm cô đương nhiên là thích hợp nhất rồi.”
Nàng rất muốn đánh người, trong mắt tên lưu manh đấy, nàng lại là bình thường nhất!
“Hơn nữa hiện giờ ta đặc biệt thích chân của cô.” Hiện giờ, người đó lại bổ sung thêm một câu.
Ninh Nhụy Nhụy vẫn tin lời đấy, gia hỏa này chính là yêu nơi đó không muốn rời tay.
Vấn đề là điều nọ làm cho nàng càng thêm phát cáu, bởi vì rõ ràng nó đồng nghĩa với việc hắn lấy nàng làm vật thay thế cho vợ chân dài gì đó kia!
“Tên sắc lang chết tiệt, bỏ tay ngươi ra, ngươi nhớ vợ chân dài kia của ngươi thì đi tìm nàng ấy đi, ta không phải vật thay thế của nàng ấy!” Nàng giãy dụa, nhưng vẫn không thoát ra được.
“Tiểu muội chân dài, sao cô lại nghĩ như vậy chứ?” Hạ Thiên có chút khó hiểu: “Sao cô lại là vật thay thế cho vợ chân dài chứ?”
Vốn dĩ nghe nói như thế, tâm trạng của Ninh Nhụy Nhụy dần dần tốt lên một chút, kết quả, hắn lại thêm một câu: “Cô không thay thế được Muội muội chân dài, cô chỉ là Tiểu muội chân dài, cô nhỏ hơn Muội muội chân dài nhiều.”
“Nhỏ thì nhỏ!” Nàng có chút hổn hển: “Ta thích nhỏ như vậy, không cần ngươi phải thích!”
“Ờ, Tiểu muội chân dài, thật ra không sao cả, tuy cô khá nhỏ, nhưng chân cô dài nha, ừm, ta vừa mới nghiêm túc quan sát một chút, chân của cô chắc sẽ dài hơn Muội muội chân dài vài cetimet.” Hắn vẫn như thế, hình như căn bản không cảm thấy Ninh Nhụy Nhụy đang tức giận.
Chân của Ninh Nhụy Nhụy quả thật dài hơn chân của Dạ Ngọc Mị, nguyên nhân cũng đơn giản, nàng vốn dĩ cao hơn người kia một chút.
Nàng nhìn dáng vẻ của hắn, nàng đột nhiên phát hiện, bản thân hoàn toàn không cần phải tức giận gì cả, tên lưu manh hết tiệt đó, vẫn giống như trước, đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận