Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3845: Cùng lắm thì tính thêm đầu người

“Chuyện gì xảy ra thế?” Đại Thiên Thu cũng cả kinh, ngạc nhiên nói: “Đó là âm thanh gì vậy?”
Lỗ tai đệ tử mặc áo bào trắng bị chấn đến có chút đau, nửa ngày sau vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Ngược lại, nam nhân tóc đỏ lại nhếch miệng cười một tiếng: “Đây không phải Thần Hỏa Đạn Thần Tiêu Đường phái Tuyết Sơn các ngươi sao? âm thanh này mà ngươi còn nghe không ra?”
“Thần Hỏa Đạn?” Đại Thiên Thu ngẩn người, sắc mặt thay đổi: “Vậy kia là bí khí phái Tuyết Sơn chúng ta, nhưng tại sao nó lại xuất hiện dưới chân núi chứ?”
Nam nhân tóc đỏ không nói gì, chỉ là nụ cười càng thêm ý vị không rõ.
“Đường chủ, có khả năng Hạ Thiên đã thiết lập một cạm bẫy ngay từ đầu hay không?” Đệ tử mặc áo bào trắng nhịn không được nói ra suy đoán của mình.
“Lập tức đến hồ Thấm Nguyệt ngay.” Đại Thiên Thu rất nhanh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, Thần Hỏa Đạn lưu lạc bên ngoài, tuyệt đối không thể ngồi đó mà nhìn.”
Rất nhanh, Đại Thiên Thu dẫn theo tất cả nhân mã đồng loạt chạy đến hồ Thấm Nguyệt.
Sau khi bọn họ đi rồi, tại nơi bọn họ đứng xuất hiện hai bóng người, chính là Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Này, đại sắc lang, ngươi đúng là thiên tài trêu chọc cừu gia.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn theo bóng lưng đám người Đại Thiên Thu rời đi, không khỏi trêu chọc: “Mới đến Tuyết Thành có mấy ngày, một đám cừu gia đều muốn giết ngươi. Chỉ là, trí thông minh của bọn họ thật sự có chút vấn đề.”
Hạ Thiên bất mãn nhìn Ninh Nhụy Nhụy:” Tiểu muội chân dài, ta xưa nay không trêu chọc bất cứ phiền phức gì, đều là đám ngu ngốc đó trêu chọc ta.”
“A, đúng đúng đúng.” Ninh Nhụy Nhụy bó tay: “Ngươi là người tốt, là sứ giả chính nghĩa. Bọn họ là bại hoại, là trùm phản diện chuyên gây sự.”
Hạ Thiên nghiêm túc đáp: “Tiểu muội chân dài, mặc dù giọng điệu của nàng có chút âm dương quái khí, nhưng nàng nói đều là sự thật.”
“Da mặt của ngươi đúng là dày.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Không nghe ra ta đang trào phúng ngươi sao?”
Hạ Thiên nói: “Không.”
“Được, ngươi giỏi lắm.” Ninh Nhụy Nhụy không biết nói làm sao, đành phải nói sang chuyện khác: “Chúng ta có cần đi theo đằng sau hay không, xem rốt cuộc còn có người nào đứng đằng sau tính toán ngươi, muốn lấy mạng của ngươi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Tiểu muội chân dài, không phải là nàng chỉ muốn nhìn một chút thôi chứ.”
“Dĩ nhiên không phải rồi, như thế thì có lợi cho bọn họ quá.” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, hơi động sát khí: “Không chỉ nhìn mà còn phải giải quyết hết toàn bộ bọn họ.”
Tình huống vừa rồi quả thật có chút nguy hiểm. Có thể nói là như vậy. Nếu không có Hạ Thiên, chỉ có một mình nàng, nàng thật sự không cách nào tránh được vân lôi.
Điều này khiến cho nàng dâng lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng. Đối phương đã động sát tâm, nàng không thể nương tay. Nếu không, gặp nạn nhất định không chỉ có nàng mà còn có người nhà của nàng.
“Mặc kệ Bạch Thiên Hào hay là tên đường chủ gì đó, lần này ta nhất định sẽ trảm tuyệt hậu hoạn.” Ninh Nhụy Nhụy nghiến răng, lạnh lùng nói: “Nếu không, sẽ không biết khi nào lại xuất hiện nữa. Không chỉ ta, khi những chị em khác không chú ý, nếu chẳng may bị đám lôi đạn này tổn thương, khi đó hối tiếc sẽ không kịp.”
“Tiểu muội chân dài, nàng nói đúng đấy.” Hạ Thiên gật đầu công nhận suy nghĩ của Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Thật ra, quan trọng nhất chính là lôi người đừng đằng sau Bạch Thiên Hào ra. Đây mới là mầm tai họa ẩn tàng. Đám người ngu xuẩn này, cùng lắm thì tính thêm đầu người.”
“Bây giờ chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên mỉm cười, vọt đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, đưa tay ôm lấy eo của nàng, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Bên hồ Thấm Nguyệt.
Bên trong một căn biệt thự, chấn động rất nhanh kết thúc.
“Ha ha, lần này thật sự thành công rồi.” Mã Hiểu Thần sửng sốt một hồi, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhịn không được cười to lên: “Ta không tin lần này Hạ Thiên còn không chết, cái tên vướng víu Bạch Thiên Hào kia cũng xem như thoát khỏi luôn.”
Tô Mộng Lệ cau mày, luôn có cảm giác không ổn chỗ nào đó, nhưng nhất thời lại không nói ra được.
“Tiếng nổ vừa rồi là gì?” Hoa hội trưởng ngược lại phát hiện ra được: “Mấy trăm Thần Hỏa Đạn không thể chỉ có bấy nhiêu uy lực?”
Nam nhân che mặt phụ họa: “Đúng là như vậy. Cho dù có hồ Thấm Nguyệt giảm xóc, cũng tuyệt không có khả năng chỉ có trình độ bấy nhiêu.”
“Sao? Ý của các ngươi là gì? Là đang hoài nghi ta sao?” Nụ cười trên mặt Mã Hiểu Thần lập tức ngưng lại: “Phải hay không phải, bây giờ chúng ta ra ngoài xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Con ngươi Tô Mộng Lệ đảo một vòng, không biết nghĩ đến điều gì, vô thức đi theo đằng sau cùng đám người.
“Chuyện này là một tay ta bày kế.” Mã Hiểu Thần vừa đi vừa nhấn mạnh với đám người Hoa hội trưởng: “Tuyệt đối vạn vô nhất thất, hơn nữa còn một tiễn nhiều điêu.”
Hoa hội trưởng thản nhiên nói: “Không cần nhiều điêu, nếu có thể giết chết Hạ Thiên đã là thiên đại hảo sự rồi.”
“Hạ Thiên chắc chắn sẽ phải chết.” Mã Hiểu Thần hoàn toàn tràn ngập lòng tin với kế hoạch của mình. Nàng ta kéo cửa phòng, muốn ra ngoài xem cảnh tượng ngọn núi đối diện ra sao.
Nhưng vừa mới mở cửa ra, Hoa hội trưởng, còn có nam nhân che mặt đều mở to mắt.
Bởi vì đứng trước hai người là một nam một nữ đang mỉm cười nhìn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận