Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3241: Thằng lùn, ngươi có thể biến xa một chút không?”

Hạ Thiên nhếch miệng: “Ai biết được, cho dù là vậy chẳng qua cũng chỉ là một lão cốt đầu, có cái gì cần phải kinh ngạc chứ?”
“Không phải kinh ngạc, chỉ là hiếu kỳ.” Tô Bối Bối chậm rãi uống trà, sau đó nói: “Trước đây ta chỉ nhìn thấy Bá tước hút máu trong phim hoặc sách, hy vọng Bá tước bên ngoài đừng quá xấu xí.”
“Xấu xí mới bình thường.” Hạ Thiên cười nói: “Dù sao đẹp trai giống như ta vốn ít càng thêm ít.”
Tô Bối Bối nhìn Hạ Thiên, lời gì cũng không nói.
“Ha ha ha, ngươi mà cũng được xem là đẹp trai, ngươi tưởng thế giới không có soái ca sao?”
Lúc này, một người từ trong bóng tối bước ra, chậm rãi ngồi đối diện Hạ Thiên: “Ta mới là soái ca danh phủ kỳ thực.”
Tô Bối Bối cau mày nhìn lại, phát hiện người này đúng là soái ca trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, khí khái anh hùng, chỉ là khóe mắt có nốt ruồi, nhìn có vẻ hơi âm nhu.
“Ngươi là ai?” Hạ Thiên khó chịu nhìn vị soái ca trước mắt: “Ngươi có tư cách gì so đẹp trai với ta?”
“Ta xin tự giới thiệu, ta tên Cao Trị, là Kiếm Khách Thánh Đồ trong Thất Thánh Đồ, đặc biệt đến đây để giết ngươi.” Soái ca trẻ tuổi mỉm cười nhìn Hạ Thiên: “Nghe nói ngươi là sát thủ xếp hạng nhất trên thế giới, còn là thiên hạ đệ nhất soái ca, ta muốn thay thế ngươi.”
Hạ Thiên nhìn người kia: “Thôi đi, ngươi không có tư cách này.”
“Ngươi nói là phương diện nào?” Cao Trị nhịn không được mà hỏi: “Sát thủ hay là soái ca?”
“Hai phương diện đều đúng.” Hạ Thiên ngáp một cái, ngạo nghễ nói: “Luận tố dưỡng sát thủ, ta ném ngươi tám con phố. Luận suất khí, ta ném ngươi tám vạn con phố.”
“Quả nhiên không phục về giá trị nhan sắc.” Cao Trị cười khẽ, chỉ vào Hạ Thiên: “Đúng lúc, hôm nay chúng ta có thể phân cao thấp.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi xác thực muốn tìm đường chết?”
“Ai chết còn chưa nhất định.” Nụ cười trên mặt Cao Trị không giảm: “Ta biết đồng bọn của ta đã chết trong tay ngươi, nhưng ta và cái đám ngớ ngẩn đó không cùng một trình độ.”
“Ừm, bởi vì ngươi còn kém một chút.” Hạ Thiên đáp.
Cao Trị cứng họng, tinh mâu lóe lên sát khí không hề che giấu: “Ngươi nói như vậy, khả năng ngươi không thể chống đỡ đến lúc bữa tiệc bắt đầu. Cho dù Bá tước đứng ra cầu tình, ta cũng không nể mặt.”
“Ngươi không cần nể mặt ai cả, chỉ cần chuẩn bị quan tài cho ngươi là được.” Hạ Thiên vẫn tùy ý như cũ.
“Ha ha, đánh nhau, mau đánh nhau đi.” Trong phòng khách lại xuất hiện thêm một nữ nhân trang điểm như thằng hề, trong tay còn cầm điếu thuốc, tiếng cười khá khó nghe.
Hạ Thiên nhướng mày: “Người quái dị, ngươi có biết ngươi cười khó nghe đến cỡ nào không?”
“Ta muốn chỉnh lại một chút, danh hiệu của ta là Tiểu Sửu Nữ, cũng không phải là người quái dị.” Tiểu Sửu Nữ cười hắc hắc chỉ vào Hạ Thiên: “Nếu không nhớ được, để ta vặn đầu ngươi xuống, sau đó ném vào trong bồn cầu để nước cuốn đi.”
“Đúng là yêu ma quỷ quái gì cũng có.” Tô Bối Bối có chút không nói nên lời.
“Ha ha, ngươi tốt nhất cũng nên cẩn thận một chút.” Tiểu Sửu Nữ bỗng nhiên áp sát bên cạnh Tô Bối Bối, hít sâu một hơi: “Lại còn là một đại mỹ nữ thuần thiên nhiên. Ta muốn mặt của ngươi, ngươi cho ta một cái giá đi.”
Tô Bối Bối lạnh lùng nhìn Tiểu Sửu Nữ: “Ngươi chán sống rồi à?”
“Ha ha, rất có cá tính, ta thích.” Tiểu Sửu Nữ há cái miệng rộng, đang định cười to, bỗng nhiên cả người đằng không bay lên, xẹt qua bầu trời, biến mất trước mặt mọi người.
Hạ Thiên tiến lên ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Tô Bối Bối: “Tốt nhất đừng đánh chủ ý vào nữ nhân của ta. Bằng không, mặc kệ nam nữ gì, ta đều trực tiếp tiễn đến Tây Thiên.”
“Đúng là thú vị, rất thú vị.” Lại có thêm vài người xuất hiện trong phòng khách.
Căn phòng nho nhỏ tập trung đến bảy tám người.
“Chậc chậc, điểm số của các ngươi đúng là không ít.” Lúc này, một tên lùn dáng người hèn mọn mang cặp mắt kính thật dày bỗng mỉm cười: “Các ngươi hãy gia nhập công ty của ta đi, ta đảm bảo sẽ đóng gói các ngươi thành sát thủ đỉnh lưu thế giới, kiếm thật nhiều tiền.”
Có người bất mãn mắng: “Này, tên lùn kia, ngươi có câm miệng không?”
“Ngươi mắng ai lùn đấy?” Tên lùn đeo mắt kính trợn mắt nhìn sang: “Lão tử chỉ không cao, nhưng tuyệt đối không thấp. Trong gia tộc của ta, ta là cao nhất rồi.”
“Vậy các ngươi là thế gia người lùn sao?” Có người trào phúng.
Tên lùn mang mắt kính hừ lạnh một tiếng: “Người nào dám trào phúng ta đều phải chết, các ngươi cũng không ngoại lệ.”
“Hừ, ngươi thì tính cái gì, còn… phốc!” Người trào phúng tên lùn mang mắt kính còn chưa nói hết lời đã thổ huyết, chết bất đắc kỳ tử.
Tiếp theo có thêm hai người nữa thổ huyết mà chết.
“Người này là Ngũ Độc Đồng Tử, chuyên dùng các loại khí độc, mọi người cẩn thận.”
“Thì ra là hắn ta, nghe nói hắn ta làm người có thù tất báo, thường xuyên dùng khí độc tra tấn người khác, hơn nữa còn thích nam.”
“Đúng, hắn ta hận nhất người khác chê hắn ta lùn.”
“Nhìn tình huống, trước không trêu chọc người này.”
Những người trong phòng khách không khỏi kinh ngạc.
Tên lùn mang mắt kính thấy người ở đây bị hắn ta trấn trụ, không khỏi đắc ý, chậm rãi vượt qua mọi người, sau đó bước đến một chiếc ghế sofa, ngồi xuống.
Lúc này, bên trên vang lên một âm thanh bất mãn: “Này, thằng lùn, ngươi có thể biến xa một chút không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận