Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3558: Chính nàng bảo ta đánh mà

“Linh mạch đều có gốc rễ. ’
Hạ Thiên tuyệt đối không sốt ruột, đã sớm có đoán trước: “Nếu mục tiêu của tên ngu ngốc kia là đoạt linh mạch cho mình sử dụng, ông ta nhất định không có khả năng rời khỏi phạm vi Hoàng Sơn.”
“Vậy thì được.” Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Hạ Thiên: “Ngươi cảm thấy người kia sẽ đi đâu?”
“Ta chẳng quan tâm ông ta đi đâu.” Hạ Thiên uể oải ngáp một cái: “Ông ta muốn dung hợp linh mạch cho mình dùng, chỉ dựa vào chính ông ta thì không được, còn phải dựa vào lực thiên địa. Cái gọi là địa chính là màu vàng, cái gọi là thiên chính là ánh nắng. Chỉ cần ông ta có động tác, tất nhiên sẽ có hiện tượng hiện ra, vừa nhìn là biết, không giấu được.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi truy vấn: “Dấu hiệu gì thế? Chúng ta có thể nhìn thấy từ chỗ nào?”
“Ai biết được.” Hạ Thiên lắc đầu, thuận miệng nói: “Có thể là mây, là khí, là gió.”
“Đó thì dễ phát hiện rồi.” Biểu hiện của Ninh Nhụy Nhụy thoáng hòa hoãn hơn một chút: “Vậy chúng ta cần tìm chỗ cao, xem có nơi nào có dị dạng không được sao?”
Nhiếp Tiểu Lý cau mày: “Khả năng không ổn lắm. Hoàng Sơn thường xuyên có sương mù lâu năm, biển mây rất khó tiêu tán. Muốn nhìn ra dấu hiệu gì cũng không dễ như vậy. Hơn nữa, ông ta rất có thể sẽ mượn một vật nào đó để che chắn.”
“Vật gì?” Ninh Nhụy Nhụy ngạc nhiên hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý có chút do dự, nhưng rất nhanh đã kiên định nói: “Vân Hải Phật Quang.”
“Là ánh sáng gì?” Ninh Nhụy Nhụy nhất thời bán hội nghe không ra, không khỏi hỏi lai.
“Vân Hải Phật Quang là một trong những cảnh quan của Hoàng Sơn. Trong mây hiện lên thần quang bảy màu, chiếu rọi hơn phạm vi mười dặm.” Nhiếp Tiểu Lý chậm rãi điều hòa hơi thở, bắt đầu giải thích với Ninh Nhụy Nhụy: “Gần Vân cốc, khi xuất hiện ánh bình minh hay ráng chiều, nếu bọn họ núp trong cảnh trí này, muốn tìm bọn họ đúng là có chút khó khăn.”
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần phải gấp, chúng ta vẫn còn một nội ứng mà.” Hạ Thiên cười nói: “Còn con khỉ cái kia nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút lo lắng: “Nếu chẳng may Kim Ti tỷ tỷ bị người ta phát hiện, chẳng phải rất nguy hiểm sao?”
Hạ Thiên trêu chọc: “Tiểu muội chân dài, nàng yên tâm đi, con khỉ kia còn thông minh hơn nàng nhiều.”
“Thế chúng ta có cần phải đi lên không?” Nhiếp Tiểu Lý nhìn động phủ trống rỗng dưới lòng đất và một đống người nằm trên mặt đất: “Những người kia phải làm sao bây giờ?”
“Vợ tiếp viên hàng không, không cần nàng quan tâm bọn họ đâu.” Hạ Thiên tiến lên ôm Nhiếp Tiểu Lý và Ninh Nhụy Nhụy, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, cả người đằng không bay lên, chậm rãi bay lên con đường bên trên, rất nhanh nhảy ra khỏi miệng giếng.
Bên ngoài giếng đan, sắc trời sáng tối nửa nọ nửa kia.
Tuy nhiên, bóng đêm đen kịt đang lặng yên biến mất.
Bọn họ đã tốn quá nhiều thời gian dưới lòng đất rồi Khi bọn họ xuống là buổi chiều, bây giờ trời đã sắp sáng.
“Tiếp theo chúng ta làm gì?” Ninh Nhụy Nhụy quay sang nhìn Hạ Thiên: “Người thông minh nhất thiên hạ, ngươi nói xem.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Tiểu muội chân dài, giọng điệu này của nàng nghe không ổn chút nào. Muốn khen ta thì khen cho thật tình, đừng âm dương quái khí như thế, nàng cứ học thói xấu của Cửu nha đầu.”
“Ta muốn đi gặp mẹ và em gái ta trước, có được không?” Nhiếp Tiểu Lý lo lắng hỏi.
Hạ Thiên cười nói: “Vợ tiếp viên hàng không, có cái gì mà không thể chứ? Chúng ta cùng nhau đi.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu. Nàng vốn từ biệt thự giữa sườn núi xuống đến lòng đất, nàng cũng lo lắng cho an nguy của em trai nàng.
“Được rồi, chúng ta đến chào Tứ bá gia một tiếng.” Nhiếp Tiểu Lý mỉm cười, đến trước cổng vườn trà gọi vài tiếng nhưng không có ai trả lời.
Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy có chút kỳ quái, nàng liền gõ cửa, kết quả phát hiện cửa không có đóng, bên trong trống rỗng, cũng không có người.
Trên mặt bàn có một tờ giấy, bên trên có chữ viết, nhìn qua hẳn được viết cách đây không lâu.
Nhiếp Tiểu Lý bước vào, cầm tờ giấy lên xem: “Hắn ta quá đáng quá rồi.”
“Thế nào?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý cau mày: “Tứ bá gia bị hắn ta bắt đi rồi.”
“Hắn ta?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Anh ta, Nhiếp Côn Bằng.” Nhiếp Tiểu Lý nghiến răng: “Ta đã nhìn lầm hắn ta. Vốn ta cho rằng hắn ta chịu nhục, bây giờ xem ra, hắn ta là loại vong ân phụ nghĩa, ham danh ham lợi.”
Ninh Nhụy Nhụy cầm tờ giấy nhìn thoáng qua, thấy trên tờ giấy có ghi: “Tứ bá gia là do ta mang đi. Nếu ngươi muốn cứu ông ấy, ngươi mau dẫn đám người Hạ Thiên đến đỉnh núi thành Tiên Nham. Trước khi mặt trời mọc, nếu các ngươi còn chưa đến, ông ta nhất định sẽ phải chết.”
Bên trên có một chữ ký Côn Bằng.
“Thành Tiên Nham?” Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc hỏi: “Hình như cách nơi này cũng không quá xa.”
“Không xa đâu.” Nhiếp Tiểu Lý đưa tay chỉ một cái, chỉ vào một nơi có mây mù bốc lên: “Bên trên vân cốc, đỉnh Thiên Đô Phong. Nếu chúng ta đến đỉnh núi, sợ không kịp đến biệt thự.”
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Tiểu Lý chỉ, thản nhiên nói: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần lo lắng. Dựa vào tốc độ của ta, nàng có muốn ra nước ngoài, ta cũng có thể mang nàng vừa đi vừa về.”
“Nhiếp Côn Bằng, ta nhớ hình như hắn ta đã từng khởi xướng khiêu chiến với ngươi thì phải.” Ninh Nhụy Nhụy có chút kỳ quái: “Khi chúng ta vừa đến Nhiếp gia trấn, hắn ta đã hẹn ngươi rạng sáng quyết một trận tử chiến ở Thiên Đô Phong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận